Quà sinh nhật muộn cho lão Đại McLaren và lão Tam Hít Quá Liều
Mời theo dõi
▼
Nguyên anh của Hàn Lập trong hình dạng một đứa bé mặc áo xanh bỗng cảm thấy sống lưng lạnh buốt, giống như đang bị một hung thú nhìn chằm chằm vào làm vô cùng căng thẳng và sợ hãi.
Đứa bé không suy nghĩ nhiều, lập tức chắp tay bấm pháp quyết rồi quát khẽ.
Tiếng quát rất nhỏ nhưng vừa mới vang lên đã làm một vùng gần đó trở nên chấn động. Ngay cả không gian lẫn thời gian đều như bị cô đặc lại, làm mọi trở lâm vào trạng thái đình trệ.
Nhân cơ hội đó, thân hình đứa bé màu xanh liền hóa thành một vệt ảo ảnh biến mất khỏi vị trí cũ.
Một khắc sau, ở bên ngoài phạm vi vùng không gian đang chấn động, sau vài lần nhấp nhô nguyên anh của Hàn Lập đã dừng lại, lẳng lặng đứng nhìn quái vật to lớn ở phía xa.
Lúc này, nhờ có góc nhìn đủ rộng nên Hàn Lập đã có thể nhìn rõ dáng vẻ chân chính của quái vật kia.
Quái vật có cái đầu to như một hòn núi nhỏ, hai con ngươi màu tím, sừng màu vàng, vảy màu bạc, bốn cái râu thật dài. Đây đúng là một cái đầu rồng cực lớn.
“Chân Long.”
Vừa thấy cái đầu này, trong miệng Hàn Lập vội thốt lên hoảng hốt.
Mà lúc này, cái đầu rồng khẽ lắc lư làm những chấn động trong không gian gần đó dịu lại, khôi phục lại vẻ yên tinh như ban đầu.
Nhưng nó vẫn nhìn chằm chằm về phía Hàn Lập, đã vậy lại còn biết bắt chuyện bằng tiếng người.
“Thì ra đạo hữu vừa tiến cấp Đại Thừa Kỳ. Nhìn dáng bộ dạng này thì chắc đây là lần đầu tiên đạo hữu thoát xác thi triển thần du vạn dặm đúng không?”
“Các hạ đã nhìn ra rồi, đúng là tại hạ lần đầu tiên cưỡi mây cưỡi gió như đi trong cõi thần tiên. Đạo hữu chính là Chân Long trong truyền thuyết đúng không? Mà tại sao lại ở chỗ này?” Hàn Lập lấy lại sự bình tĩnh rất nhanh, sau đó hắn cẩn thận hỏi.
“Hắc hắc, mặc dù nguyên anh của đạo hữu cứng cỏi hơn xa so với nguyên anh của tu sĩ Đại Thừa đã tiến cấp nhiều năm hưng vẫn còn có một ít nguyên khí toát ra. Đây chính là dấu hiệu của việc nguyên anh được tu luyện thành công chưa lâu.
Điều này chắc chắn không thể che dấu được những người ngang cấp bậc như bọn ta. Về phần bản thể của tại hạ chính là Chân Long trong Tử Tình Long! Do vài ngày trước gặp phải đại địch nên mới trốn ở nơi này!” Cái đầu rồng hắc hắc cười, không một chút giấu diếm kể lại.
Sau đó, đầu rồng lại lay động một chút, thân rồng lớn như một dãy núi dần hiện ra trong hư không.
Đúng là một con rồng cực lớn, lớp vảy màu bạc lấp lánh trên thân. Nhưng nhìn lại thì cả người nó lúc này vết thương chồng chéo, không ít vảy bạc bị bóc ra khỏi cơ thể, có lẽ bị thương không nhẹ!
Hàn Lập vừa thấy thân hình to lớn đó thì ngẩn ra.
Mà toàn thân ngân long vừa hiển lộ ra, các tấm vảy chợt sáng lên, sau đó cả thân hình nó tỏa hào quang vô cùng chói mắt.
Hàn Lập theo bản năng nhắm chặt mắt lại. Đến khi mở mắt ra thì quái vật trước mắt đã biến mất không thấy đâu cả.
Mà thay vào đó, ở một nơi trong hư không xuất hiện một gã thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, áo dài màu bạc, sắc mặt trắng nhợt đang mỉm cười nhìn Hàn Lập.
“Tại hạ là Phàn Bào Tử, không biết tôn tính đại danh của đạo hữu là gì? Trước đây ta cũng quen Mạc đạo hữu của quý tộc đấy.”
“Thì ra Phàn đạo hữu là người quen cũ của Mạc huynh. Tại hạ là Hàn Lập, đại danh của Tử Tình Chân Long tại hạ đã nghe từ lâu. Hôm nay thấy đạo hữu bị thương như thế này, xem ra kẻ địch mà đạo hữu gặp phải cũng không bình thường chút nào.” Hàn Lập hơi ngạc nghiên nhưng cũng không làm ra vẻ hoảng sợ mà bình tĩnh hỏi.
“Khụ, tại hạ gặp phải quái vật Thất Thủ Kiêu. Lúc bình thường có gặp nó cũng muốn tránh xa ba bước. Nhưng lần này ta vì một bảo vật cực kì quan trọng nên không thể buôn tay, chỉ có thể kiên trì cùng nó đánh một trận. Kết quả là ta bị thương không nhẹ, tổn thất một vài tấm vải quý. Du vậy thì ta vẫn bóp nát được hai đầu của nó.” Thiếu niên áo màu bạc thở dài một hơi sau đó trả lời hắn.
“Hóa ra là Thất Thủ Kiêu, khó trách… Đây là một trong những chân linh thuộc dòng phi cầm thích giết chóc nhất. Phàn huynh có thể đánh bại nó chứng tỏ thần thông rất kinh người a.” Hàn Lập nghe được cái tên Thất Thủ Kiêu thì trong lòng liền trở nên kinh sợ.
“Chưa thể gọi là đánh bại được, miễn cưỡng coi là lưỡng bại câu thương đi. Mặc dù con Thất Thủ Kiêu này khá hung ác, nhưng trí khôn của nó lại không quá cao, chỉ cần một chút tiểu xảo là ta có thể lấy được vật kia. Nếu không phải cần thiết thì chẳng ai hơi đâu mà đi tranh chấp cùng loại hung vật đó, thông thường nhìn là muốn tránh xa rồi.” Thiếu niên áo bạc có mấy phần đắc ý nói.
“Hàn mỗ chúc mừng đạo hữu đã giành được bảo vật.” Trên mặt đứa bé màu xanh hiện lên một tia kinh dị, hai tay ôm quyền nói.
“Đa tạ Hàn huynh, nhưng Phàn Bào Tử ta từ trước tới nay cũng là lần đầu tiên bị thương nặng thế này. Mà con Thất Thủ Kiêu đó sau khi bị thương vẫn lảng vảng ở xung quanh nơi này không chịu rời đi. Hay là đạo hữu hãy cùng ta hợp tác đánh chết nó đi. Ta thấy nguyên anh của đạo hữu bất phàm, chắc chắn thần thông hơn hẳn những tu sĩ Đại Thừa khác. Ta và ngươi phối hợp chắc chắn sẽ có hy vọng không nhỏ. Nếu thật sự thành công, nội đan cho ngươi, máu thịt của nó thì để ta cắn nuốt để khôi phục thương thế, được chứ?” Sau một hồi nói chuyện, Phàn Bào Tử đột nhiên đưa ra đề nghị làm cho Hàn Lập tái mặt.
“Phàn huynh trêu tại hạ rồi. Tại hạ vừa mới tiến cấp làm sao có tư cách tranh đấu cùng một đại hung linh.” Đứa bé màu xanh khẽ run lên, không chút do dự lập tức cự tuyệt.
“Thật đáng tiếc là Hàn đạo hữu lại không có hứng thú với việc này. Đây là một cơ duyên khó gặp đó. Nội đan của Thất Thủ Kiêu chính là vật hung sát xếp hạng đệ nhất trong thiên hạ. Dù là để tu luyện thần thông liên quan tới sát khí hay làm tài liệu luyện chế bảo vật đều vô cùng tốt. Hàn đạo hữu thật sự không muốn có sao? Thứ này cho dù đạo hữu không sử dụng, nhưng nếu đem ra trao đổi cũng sẽ có không ít người chủ động tới cửa, dùng bảo vật khác trao đổi. Sau này có muốn gặp hung vật bị thương cũng không biết là chuyện của bao nhiêu năm nữa.” Thiếu niên áo bạc nghe thấy vậy nhưng cũng chẳng tỏ vẻ không vui mà chỉ làm bộ tiếc nuối.
“Tại hạ chỉ là một tu sĩ vừa tiến cấp, làm sao dám trêu chọc hung vật có thể gây ra thảm họa diệt tộc này chứ? Chuyện này Phàn đạo hữu không cần khuyên nhủ nữa, tại hạ sẽ không nghĩ tới chuyện đó đâu. Nếu đạo hữu thật sự muốn báo thù, hay là đi tìm một vị bằng hữu nào đó tu vi mạnh hơn tại hạ đi!” Hàn Lập nhã nhặn bảo vệ quan điểm vốn có của mình.
“Nếu thật sự Hàn đạo hữu không muốn thì thôi vậy. Mặc dù ta có không ít bạn tốt, thực lực cũng không dưới ta, thế nhưng hiện tại bọn hắn lại không ở trong giới diện này thì không thể tìm ngay được. Còn những tu sĩ Đại Thừa bình thường mà gặp con hung cầm này chỉ có thể dữ nhiều lành ít. Quên đi, có một mình nên ta cũng chẳng dại đối đầu với nó, tốt nhất dưỡng thương thêm một thời gian, sau đó lặng lẽ trở về giới diện của mình.”
Thiếu niên áo bạc thở dài một hơi, theo lời nói thì có lẽ đã nhìn ra một chút thực lực chân chính của Hàn Lập nên không đánh đồng hắn cùng với đám tu sĩ Đại Thừa bình thường nữa.
Mặc dù Chân Linh và Đại Thừa tu sĩ có đẳng cấp ngang nhau. Nhưng trong thực tế thì dù là một loại Chân Linh yếu nhất đi nữa cũng đánh ngang ngửa với mấy tên Đại Thừa Kì. Mà một vài Chân Linh cường đại còn có thể so sánh ngang với Chân Tiên, thậm chí còn cao hơn một bậc.
“Sao vậy, Phàn đạo hữu phải rời khỏi đây sao?” Lúc này Hàn Lập cũng không e ngại thêm gì nữa, sắc mặt mau chóng khôi phục bình thường rồi hỏi lại.
“Hắc hắc, lúc trước ta ở bên trong khe không gian dưỡng thương, nhưng hiện tại ngươi đã biết đến sự tồn tại của ta, ta còn dám yên tâm ở lại khu vực của quý tộc sao? Ta sợ Thất Thủ Kiêu kia đột nhiên tìm tới gây phiền hà, trút giận lên quý tộc.”
“Nếu hung cầm kia thật sự tìm tới, chỉ dựa vào nhân tộc chúng ta đúng là khó có thể đối phó. Nếu đã vậy, Hàn mỗ cũng không cố ý giữ đạo hữu lại.” Trên mặt Hàn Lập hiện lên một chút lúng túng, nhưng sau đó khôi phục lại như thường, lập tức ôm quyền thản nhiên nói.
“Ta cùng Hàn đạo hữu vừa mới gặp gỡ nhưng ta luôn có cảm giác như đã quen biết từ lâu. Thế này di, ta có một vật muốn tặng cho đạo hữu, coi như tặng cho người có duyên với mình.” Thiếu niên áo bạc suy nghĩ một chút liền cười nói.
Tiếp đó hắn mở to miệng phun ra một đoàn hào quang bay về phía Hàn Lập.
Nguyên anh của Hàn Lập hơi ngây ngốc một chút, sau đó nói một tiếng cảm ơn và đưa tay ra bắt lấy thứ vừa bay tới.
Cúi đầu nhìn kỹ, thì ra là một phiến vảy màu bạc lập lòe ngân quang.
“Phàn đạo hữu, đây là…?” Hà Lập lập tức mở miệng hỏi theo bản năng.
“Mấy trăm năm nữa, đại trưởng lão Kim Long của dòng họ Chân Long bọn ta sẽ khai mở đại hội Nghiễm Linh Đạo Quả tại đảo Chân Long. Lúc đó sẽ có Chân Linh ở các giới và vài tu sĩ Đại Thừa mạnh mẽ sẽ có tư cách tham gia. Trong đó, ngoại trừ một vài tu sĩ Đại Thừa Kỳ nổi danh do Long đảo chủ đích thân mời, ta cũng có tư cách mời vài người. Mà tấm vảy này của ta chính là thiếp mời để tiến vào đảo! Một khi đại hội chuẩn bị mở ra, bên trên sẽ xuất hiện bản đồ chỉ vị trí và thời gian chính xác. Đến lúc đó nếu Hàn đạo hữu rảnh rỗi, có thể tới tham gia một lần đi.” Phàn Bào Tử mỉm cười giải thích.
“Đại hội Nghiễm Linh Đạo Quả… Đã như vậy tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh, đa tạ ý tốt của Phàn huynh!” Nguyên anh của Hàn Lập nhìn ngắm tấm vảy trong tay mấy lần, thần niệm đảo qua thấy không có gì bất thường, hai đầu lông màu hơi nhíu lại kinh ngạc rồi nghiên trang nói.
Sau đó tấm vảy lóe lên thành một vệt hào quang biến mất trong tay Hàn Lập.
Phàn Bào Tử thấy Hàn Lập thận trọng như vậy khiến hắn cũng cảm thấy buồn cười:
“Hy vọng lúc đó có thể gặp đạo hữu tại đảo Chân Long. Đúng rồi, trước khi rời đi ta cho đạo hữu thêm một lời khuyên. Mặc dù ngươi là tu sĩ Đại Thừa Kỳ, nguyên anh có thể trực tiếp rời xa thân thể để đấu pháp, nhưng tốt nhất không nên thi triển thuật này trước vài tu sĩ mạnh hơn. Theo ta được biết, không ít Chân Linh rất khoái chén nguyên anh sau khi thoát xác của tu sĩ Đại Thừa. Hơn nữa đối với chúng ta, nguyên anh càng cô đọng thì càng ngon… Ha ha…”
Phàn Bào Tử nói xong lời này liền cười sảng khoái. Tay áo của hắn run lên, hào quang chợt lóe, thân thể con rồng khổng lồ lại hiện ra một lần nữa.
Một tiếng sét long trời giữa mây xanh. Con rồng khổng lồ liền hóa thành một vệt sáng màu bạc rồi biến mất hút.