Mục lục
Phàm Nhân Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau hơn hai mươi ngày qua đi, bên trong gió êm sóng lặng, cuồng lôi kình phong đều biến mất vô ảnh vô tung, xuất hiện một đôi cánh màu trắng bạc.

Lấy bộ xương làm chủ, dùng các loại tài liệu và huyết nhục của những loài linh cầm khác, đem Phong lôi chi lực hóa thành những chiếc lông vũ.

Do đó một đôi Phong Lôi sí đã được hình thành.

Tuy hiện tại nó đã thành hình nhưng trên thực tế Phong lôi chi lực trên từng chiếc lông vũ vừa mới ổn định, vẫn chưa được cứng cáp.

Cho nên tam yêu, trong đó Phong Hi làm chủ tuy pháp lực đã tiêu hao hơn phân nửa nhưng vẫn miễn cưỡng đưa Phong Lôi linh lực vào quang cầu vì sợ công sức lúc trước đi tong.

Tuy làm như thế nhưng trong lòng Phong Hi có chút buồn bực.

Hắn nguyên tưởng rằng đổi được ba giọt linh dịch từ mấy tên yêu tu khác là đã đủ để dự phòng sự tiêu hao pháp lực.

Nhưng không tưởng được khi bắt tay vào luyện chế Phong Lôi sí thực sự thì linh lực tiêu hao lại lớn hơn rất nhiều so với dự tính.

Cũng may xem tình hình hiện tại, chỉ cần không tiếc hao tổn nguyên khí thì cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ đến cuối cùng.

Bằng không nếu vì nguyên nhân đó mà quá trình luyện bảo bị thất bại thì hắn chẳng có chỗ nào để cất giữ sự hối hận.

Ngay lúc yêu tộc cấp chín đang thầm than may mắn thì đột nhiên cảm nhận được một tia linh khí dao động xuất hiện ở bên trong Luyện Khí thất.

Mặc dù thời gian rất ngắn và có chút yếu ớt nhưng lại cực kỳ tinh thuần.

Thần sắc Phong Hi khẽ biến, đưa cặp mắt băng lãnh quét qua một vòng, cuối cùng rơi vào trên người Hàn Lập, sắc mặt trở nên âm trầm.

Lúc này mặt mày Hàn Lập tái mét, miễn cưỡng cười cười với hắn.

Nhưng trong ánh mắt băng hàn của yêu thú kia chẳng có chút tình cảm nào.

“Lấy ra đi!” Hắn đột nhiên ra lệnh.

“Tiền bối muốn gì?”

Thần sắc Hàn Lập lại càng miễn cưỡng, trên mặt lộ ra vẻ không tự nhiên, đem một cánh tay rụt vào trong tay áo.

Hai mắt Phong Hi nhíu lại, lóe lên một tia hàn quang.

Đột nhiên hắn không nói lời nào, nhấc tay lên điểm một cái. Trên đầu ngón tay xuất hiện một đoàn bạch quang chói mắt, lúc sáng lúc tối lấp lóe.

Hàn Lập đứng ở trong trận pháp thấy vậy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức kêu thảm một tiếng, ngã ra mặt đất.

Tay chân của hắn co rút, sắc mặt tím đen, tràn đầy vẻ thống khổ.

“Hừ, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!” Vẻ mặt Phong Hi lóe lên sự độc ác, lạnh lùng nhìn cái bình bị rơi ra từ trong ống tay áo của Hàn Lập, sau đó lộ ra dị sắc, cánh tay nhấc lên, tiểu bình liền bay đến phía hắn.

“Tư vị Phong Linh kính phát tác không dễ chịu chứ! Vừa rồi linh lực của ngươi còn lại không nhiều, thế nhưng hiện tại đã hồi phục không ít, xem ra trong bình phải là loại linh dược gì đó. Lệ đạo hữu chẳng lẽ muốn lợi dụng cơ hội pháp lực bọn ta đại tổn để chạy trốn sao?” Liệt Phong thú liếc mắt nhìn Hàn Lập, không chút khách khí nói.

Hàn Lập lúc này bởi vì yêu thú đã đình chỉ việc thi pháp nên mới miễn cưỡng đứng dậy được, vừa lúc nghe lời nói đó, mặt đột nhiên không còn chút máu, bộ dáng như bị người ta nhìn trúng âm mưu vậy.

“Ngươi cũng có chút thông minh, ta phải xem xem trong bình là vật gì vì chưa từng nghe qua ngoại trừ Vạn Niên linh dịch thì còn có loại nào có thể trong nháy mắt bổ sung linh lực được” Phong Hi nhìn nhìn cái bình nhỏ, đan thủ nhấc lên, lẩm bẩm nói.

“Vũ mỗ cũng chưa từng nghe qua điều này, có lẽ vừa lúc chúng ta cần đến” Độc Giao đứng ở phía đối diện cũng tò mò nói.

Lúc này hắn và tên quy yêu kia không ngừng bắt các loại pháp quyết chú nhập vào đôi Phong Lôi sí để gia tăng tốc độ ổn định của Phong Lôi chi lực. Tuy nhìn qua thì vẫn còn sức lực hơn so với quy yêu nhưng pháp lực đồng dạng cũng bị tổn hao không nhỏ và đang cật lực chống đỡ.

Phong Hi nghe vậy liền ngẩn ra, nhưng sau đó trong lòng khẽ động, mở nắp bình ra.

Một tia linh khí tinh thuần xộc vào mũi.

Hắn trước tiên nhìn vào trong bình, sau đó dùng cái mũi nhọn ngửi ngửi, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái.

“Sao? Rốt cuộc là thứ gì vậy?” Lần này là quy yêu, vì có chút nhịn không được nên truy hỏi.

“Ngươi tự mình nói đi!” Phong Hi liếc Hàn Lập một cái, thản nhiên nói.

“Dùng một giọt Vạn niên linh dịch pha loãng” Hàn Lập cúi đầu ủ rũ, không tình nguyện nói.

“Cái gì? Thứ đó cũng là Vạn Niên linh dịch sao?” Quy yêu nghe vậy, lập tức tinh thần đại chấn, vui mừng kêu lên.

Trong tam yêu thì hắn là người có pháp lực kém nhất và hắn thực sự không tự tin có thể chi trì đến cuối, cho nên mới vui mừng như thế.

“Hừ, bên trong còn trộn thêm một vài thứ khác, màu sắc có điểm xanh nhạt, đồng thời cũng có chút Mộc linh khí” Phong Hi nhìn kỹ dịch thể này, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc nói.

“Ta thêm vào trong đó một ít linh dược lâu năm, đồng thời ta tu luyện là công pháp Mộc thuộc tính, tự nhiên linh khí càng mạnh càng tốt” Hàn Lập cười khổ, cực kỳ thành thực giải thích.

Phong Hi nghe vậy liền nhíu mày, còn muốn hỏi kỹ càng nữa nhưng lúc này quy yêu lại lớn tiếng nói.

“Phong huynh, nhanh đưa linh dịch qua đây để ta uống rồi nói. Ngươi cũng biết chúng ta hoàn toàn có thể miễn cưỡng duy trì đến cuối nhưng việc đó là tự tiêu hao linh khí chính mình, tu vi sau này sẽ bị giảm đi. Ta nhất định phải bổ sung một chút linh lực” Tên quy yêu kia sợ Phong Hi không đồng ý nên có chút lo lắng nói.

“Ta đương nhiên biết điều này nhưng linh dịch này…” Liệt Phong thú hiện tại đang trù trừ chưa quyết.

“Phong huynh, ta tuy ở xa nhưng vẫn cảm ứng được linh khí tinh thuần ở trong bình, đích xác là Vạn Niên linh dịch không sai. Nếu đã bị động tay động chân, chẳng lẽ ta, ngươi còn sợ gì độc dược sao? Huống hồ bản thể của ta là Độc Giao, ăn biết bao nhiêu loại độc, nếu thực sự trong bình có độc cũng không thể qua mặt được ta đâu” Độc Giao tự nhiên mở lời nói.

Xem ra hắn cũng không muốn tiếp tục bị tổn hao nguyên khí.

“Ha ha, ta thiếu chút nữa thì quên mất thiên phú nhận dạng chất độc của Độc Giao huynh. Nếu là vậy thì linh dịch chia làm ba phần bằng nhau đi, pháp lực ta cũng có chút hao tổn. Sau khi pháp bảo luyện xong, chúng ta cũng không tiêu tốn bao nhiêu chân nguyên” Phong Hi nghe lời này xong, đột nhiên mỉm cười, tiếp theo ánh mắt chuyển động, ngửa cổ uống một phần linh dịch, sau đó mới cười hì hì cấp cho Độc Giao.

Hắn thân là yêu thú cấp chín đâu sợ gì mấy loại độc dược, ngoài ra linh khí ẩn chứa trong linh dịch kia là thực chứ không phải giả, hắn tự nhiên sẽ không muốn bỏ qua.

Độc Giao sau khi bắt lấy tiểu bình cũng chẳng kịp nói gì, ngửa cổ uống một nửa số linh dịch còn lại rồi ném qua cho tên quy yêu kia.

Quy yêu gấp không kịp đợi, bắt lấy và uống hết, sau đó đem tiểu bình vứt đi.

Không lâu sau ba tên yêu thú bắt đầu cảm thấy pháp lực có chút phục hồi nên yên tâm, thở phào một hơi. Sự nghi ngờ còn lại trong lòng Phong Hi cũng vì thế mà biến mất.

Nhưng lúc này hung quang trong mắt Độc Giao lóe lên, truyền âm nói với Phong Hi:

“Luyện bảo đã đến giai đoạn này thì tên tu sĩ nhân loại kia chẳng còn tác dụng gì nữa. Hãy để ta xuất thủ giải quyết hắn đi. Một tên nhân loại đứng ở bên thực sự cực kỳ chướng mắt”.

Yêu thú này vừa nói xong liền lạnh lẽo nhìn nhìn Hàn Lập, trong mắt lóe lên sát cơ.

“Tạm thời không cần động đến hắn, mặc dù mấy ngày sau này không cần Mộc linh khí hỗ trợ nhưng tốt nhất là vẫn nên cẩn thận. Đợi sau khi Phong Linh sí đại công cáo thành rồi tiêu diệt hắn cũng chưa muộn” Ánh mắt Phong Hi cũng lơ đãng liếc về phía Hàn Lập, lãnh đạm nói.

“Được, để tên nhân loại này sống thêm vài ngày nữa vậy!” Khẩu khí Độc Giao có chút bất mãn, nhưng cuối cùng cũng nhẫn nại được.

Hàn Lập chỉ thấy miệng của hai tên yêu tu mấp máy và tất nhiên là không thể nghe được cụ thể nội dung đàm thoại.

Nhưng thấy bọn chúng đưa ánh mắt không có hảo ý gì về phía mình thì trong lòng hắn cũng lờ mờ suy đoán được vài phần nên lông tóc dựng đứng.

Sắc mặt hắn rất khó coi, ngẫm nghĩ rồi không nói gì, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống đất, chậm rãi nhắm hai mắt lại, bộ dáng như là đang bó tay chịu trói vậy.

Tam yêu thấy thế liền ngẩn ra, nhưng cũng chẳng có ý tứ muốn quản hắn, tiếp tục chú ý đêm đôi Phong Lôi sí ở trên không trung.

Trên thực tế thì lúc này tim của Hàn Lập đập thình thịch.

Hắn đang từ từ điều động Thanh Trúc Phong Vân kiếm tại thể nội phun ra những tia kim sắc điện hồ, khống chế để chúng không nổ, sau đó giống như những sợi tơ tằm quấn lấy Phong Linh kính bị yêu vật hạ trong cơ thể, dùng tầng tầng lớp lớp Ích Tà Thần Lôi bao bọc.

Tất nhiên với tu vi hiện thời của hắn thì không thể luyện hóa Phong Linh kính được, Ích Tà Thần Lôi cũng không thể quét sạch.

Nhưng nếu tạm thời khốn trụ nó, không để nó phát tác thì Hàn Lập có vài phần nắm chắc vì hắn đã có nhiều kinh nghiệm khi trói buộc Kiền Lam băng châu.

Lúc này quy yêu đã khôi phục được non nửa linh lực, đang cực kỳ thư thái tiếp tục chú nhập linh lực vào quang cầu thì hắn liếc nhìn Độc Giao, đang muốn mở miệng nói cái gì đó.

Nhưng miệng vừa mở ra thì đột nhiên thần sắc biến đổi, trong mắt lộ xuất vẻ cổ quái.

Quy yêu đình chỉ pháp quyết, té xuống mặt đất, miệng há to tướng nhưng không có thanh âm nào phát ra cả.

Một màn kinh người xuất hiện.

Bụng của quy yêu trong nháy mắt đã bành trướng lên.

Tiếp theo đầu lâu cùng cổ cũng biến dạng, giống như trong thân thể sinh ra ác quỷ, muốn chọc thủng da mà ra vậy.

Độc Giao và Phong Hi ở bên cạnh thấy thế, sắc mặt lập tức đại biến.

Đồng thời nghĩ đến linh dịch pha loãng kia của Hàn Lập.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK