“Động thủ!”
Lão giả gầy nhìn thấy cảnh này, lập tức quát nhẹ một tiếng. Cự chùy màu bạc trong tay rung lên một hồi, nhằm phía bệ đá trung tâm mà tung ra một kích.
“Oành!” Một tiếng nổ vang, điện quang bên trong màn sáng xanh lóe lên. Một luồng sét to như miệng bát từ trên trời giáng xuống, nhằm đến cự mộc xanh thẫm mà đánh tới.
Vị trưởng lão Thương Minh này hiểu rất rõ, tất cả đều là tồn tại Đại Thừa, nếu nhắm thẳng vào đối phương thì trong thời gian ngắn không dễ gì mà trúng được. Bởi vậy, mục tiêu nhanh chóng được xác định, chính là cự mộc đột nhiên xuất hiện phía trên.
Tuy không biết cự mộc có tác dụng kỳ dị như thế nào, nhưng hủy diệt nó là quyết định không sai.
Ba trưởng lão còn lại thấy tình hình như vậy, không chút do dự, liền xuất thủ.
Âm thanh vù vù của bảy tám món bảo vật phát ra cùng một chổ. Sau khi tụ lại trên không thì kết hợp, huyễn hóa một hồi thành một vòng ánh sáng bảo vệ cự sơn, dùng khí thế hung hãn mà đánh xuống dưới.
Hàng vạn đạo thụy khí của cự sơn túa ra, chưa kịp tới nơi, những sợi tơ vô hình chi chít rậm rạp đã bắn xuống trước. Dường như muốn đem hai người trên bệ đá đâm xuyên hàng trăm lỗ.
Nam tử áo đen dưới màn sáng cuồng tiếu một hồi. Sau một cái chớp động, thân hình mơ hồ rồi chui vào trong cự mộc.
Về phần lão giả râu dài, gương mặt không chút biểu tình bấm niệm pháp quyết, cũng hóa thành một đạo kinh hồng rồi trốn vào trong đó.
“Oanh!” Một tiếng.
Sau khi điện quang màu bạc lóe lên, liền bổ vào cự mộc.
Mà cự mộc cao vài chục trượng kia, ngoài thân có vô số tia điện nhảy lăn tăn không dứt. Một mùi khét theo đó bốc ra, nháy mắt đã héo rũ rồi tan thành tro bụi.
Cứ nghĩ hai người kia ở bên trong cự mộc, nhưng giờ lại không thấy bóng dáng đâu.
“Chạy rồi sao?”
Lão giả gầy ngạc nhiên, dường như không tin vào mắt mình nữa.
Ba trưởng lão Thương Minh còn lại sau khi liếc nhau vài cái thì lộ ra thần sắc hoảng sợ.
Nơi này từ sớm đã được Thương Minh bọn hắn bày pháp trận trùng trùng điệp điệp. Chỉ là cấm chế cấm phi hành cũng đã năm sáu cái. Nếu có thể để người khác ngang nhiên đem vật đi thì quả thực không thể tưởng tượng.
“Đừng loạn động! Nơi này là Động Thiên, từ lâu đã được gia cố như tường đồng vách sắt. Muốn chạy thì có thể chạy được đi đâu… Không ổn! Hai người này vậy mà có được phù lục ra vào chỉ trưởng lão bản minh mới có được, hiện giờ đã tìm được lối thoát cấm chế, ra khỏi Động Thiên rồi. Bốn vị trưởng lão, theo ta, gấp rút đuổi theo.” Trên bầu trời truyền đến thanh âm của Minh Tôn, người chủ sự Thương Minh. Ban đầu còn bình tĩnh, nhưng lập tức từ thần niệm phát hiện ra điều không ổn, kinh sợ nói.
Tiếp đó, một đoàn kim quang phá không mà bắn ra trên bầu trời. Sau vài cái chớp động đã biến mất vô tung vô ảnh.
Đám bốn người lão giả gầy biến sắc, đồng thời phát động độn quang, mỗi người hóa thành một luồng sáng mà đuổi theo.
Trên quảng trường hiện giờ chỉ còn lại một đám dị tộc tham gia đấu giá vừa rồi.
Hồ Ngọc Song phục hồi gương mặt mới rồi còn tái nhợt, đi lên bệ đá, mang theo một nụ cười nói vài câu trấn an. Hàn Lập và các Đại Thừa ngồi trong phòng, sau khi nhìn thấy kinh biến vừa rồi, mỗi người một thần sắc.
Nhưng bất cứ người nào cũng ngồi im trong phòng, không có ý muốn ly khai.
Thời điểm này mà tùy tiện đi lại, rất dễ bị Thương Minh chụp cho cái mũ đồng lõa với nam tử áo đen kia. Nếu không cũng bị coi là nhân lúc cháy nhà mà hôi của.
Cho dù có kẻ thực sự thèm muốn máu của Tổ Long đến nhỏ dãi, nhưng nhìn Thương Minh thì cũng cắn răng mà bỏ qua. Mặt khác xem nam tử áo đen kia đến với bộ dáng chuẩn bị kỹ lưỡng, thì cho dù bây giờ có đuổi theo cũng hơn phân nửa là trắng tay mà về.
Những lão quái này đều là loại cáo già thành tinh, tự nhiên sẽ không làm chuyện được không bù mất này, tất cả đều chung phản ứng, dĩ bất biến ứng vạn biến.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, Thương Minh tứ lão đi nhanh mà về cũng nhanh.
Chỉ thấy bệ đá vang lên âm thanh vù vù, sau khi quang trận trắng ngà hiện lên, Minh Tôn với vẻ mặt âm trầm như nước cùng tứ lão hiện ra.
Xem khí tức bọn họ không đổi, xem ra không truy đuổi được nam tử áo đen cùng lão giả râu dài kia.
Thiếu phụ xinh đẹp vừa thấy năm người xuất hiện liền vội vàng tiến lên chào.
Minh Tôn khoát tay áo, phân phó một tiếng:
“Lập tức truyền tin xuống dưới, đem hình vẽ hai kẻ này phát đến toàn bộ Thương Minh. Trong thời gian ngắn nhất, phải thăm dò rõ ràng thông tin bọn hắn, và phải tìm bằng được tung tích hai người này.”
“Vâng! Thuộc hạ lập tức đi làm!” Trong lòng Hồ Ngọc Song khẽ run lên, đáp một tiếng, tay bấm quyết, thân hình tan biến đi mất.
Hàn Lập lúc này đang ở trong phòng, vẻ mặt lộ ra nét do dự suy tư điều gì đó.
Bỗng nhiên hắn chụp một cái vào hư không, chấn động một cái, một thanh mộc kiếm xanh biếc hiện ra rồi nắm vào tay.
Hàn Lập đem kiếm này quét qua trước người, hai ngón tay vuốt dọc theo đường vân màu xanh trên thân kiếm, đôi mắt hiện ra vẻ suy tư.
Huyết Phách cùng Chu Quả Nhi bên cạnh thấy vậy liếc mắt nhìn nhau, không dám kinh động Hàn Lập.
“Chư vị đạo hữu, kiện bảo vật đấu giá sau cùng tuy có chút vấn đề, nhưng dựa theo lệ cũ, danh ngạch truyền tống trận liên đại lục vẫn không hủy bỏ. Trong ngày hôm nay sẽ đem toàn bộ ra, hơn nữa bổn tọa tự mình chủ trì đấu giá danh ngạch này.” Minh Tôn quay người lại, nhìn mọi người trên quảng trường nói. (Danh ngạch truyền tống có thể hiểu tương tự như lệnh bài truyền tống chúng ta đã biết trước kia trong truyện, hoặc như... vé máy bay thời nay vậy - PBD)
Lời này vừa ra, đã khiến hội trường loạn lên một hồi. Nhưng cũng không nhiều người bất ngờ.
Đấu giá hội bình thường, sau khi vật phẩm áp trục đấu giá xong, thì toàn bộ đấu giá hội coi như kết thúc.
Nhưng đấu giá đại hội của Thương Minh thì khác, những danh ngạch truyền tống liên đại lục sẽ được đặt sau cùng. Từ lâu điều đó đã trở thành đặc trưng của đấu giá hội Thương Minh, sẽ không bị hủy bỏ đơn giản như vậy.
Nhưng do chủ sự của Thương Minh ở Phong Nguyên đại lục chủ trì đấu giá lại là việc chưa từng có trước đây ở Thương Minh.
Mặc dù hơn nửa số người ở đây không có ý kiến về danh ngạch này nhưng cũng không khỏi phải chú ý hơn một chút.
Hàn Lập nghe xong thì tỉnh lại từ dòng suy nghĩ, tạm thời đem những chuyện khác ném sang một bên.
Với hắn thì vụ việc vừa rồi tương đối có chút mơ hồ, máu huyết Tổ Long chưa biết thật giả. Truyền tống liên đại lục lại quan hệ trực tiếp với việc sớm gặp lại Nam Cung Uyển, mới thực sự là thứ quan trọng.
Cuộc cạnh tranh sau đó vô cùng thuận lợi. Không biết là do danh ngạch truyền tống thay đổi vì nguyên nhân từ Huyết Thiên hay là do tại thời điểm này, không có bao nhiêu người muốn đi đại lục khác.
Hàn Lập chỉ cần ra một cái giá cao hơn bình thường một chút đã dễ dàng mua được một danh ngạch, nội tâm có chút vui vẻ.
“Đấu giá hội hôm nay đến đây kết thúc, chư vị có thể ly khai Động Thiên rồi. Nếu bổn minh có gì sơ sót mong các vị thứ lỗi cho.” Minh Tôn sau khi đem danh ngạch truyền tống cuối cùng đấu giá xong liền ôm quyền với mọi người trên quảng trường.
Phần đông dị tộc nhân trên quảng trường tuy có đủ loại ý nghĩ nhưng lúc này đều đứng dậy miệng nói: “Không dám!”
Theo hướng dẫn của một ít người hầu của Thương Minh, những dị tộc nhân bình thường này lục tục đi ra khỏi quảng trường.
Một lát sau, cả quảng trường lớn như vậy, chỉ còn lại mười mấy lão quái Đại Thừa ngồi trong các phi ốc.
“Sự việc vừa rồi thật khiến các đạo hữu chê cười. Từ ngày thành lập đến nay, bổn minh chưa bao giờ xảy ra sự việc vật đấu giá bị cướp. Nên hiện giờ bổn minh cam kết, chỉ cần bất cứ ai trợ giúp chúng tôi bắt lấy hai tên kia, bổn minh sẽ đáp tạ trùng trùng. Chẳng những có thể đưa ra ba yêu cầu với bổn minh mà giọt Tổ Long Huyết kia xem như thù lao, các vị cứ trực tiếp thu lấy.” Minh Tôn ngẩng đầu nhìn những căn phòng lơ lửng trên không trung kia, tỉnh táo nói.
“Chuyện đạo hữu nói là thật?”
“Quý minh sẽ không đổi ý chứ?”
Những Đại Thừa kia hít vào một hơi lạnh, có người giật mình hỏi lại.
Hách Liên Thương Minh đề ra điều kiện thế này thật khiến họ động tâm không thôi.
“Hắc hắc! Bổn minh tuy không dám nói thực lực đứng đầu Linh Giới nhưng cũng là có chút uy danh, làm sao có thể lật lọng chứ? Các vị khi trở về chỉ cần phát động môn nhân hoặc tộc nhân đi tìm hai kẻ kia, lời hứa hẹn vừa rồi lập tức hữu hiệu cho đến khi việc này triệt để được giải quyết mới thôi.”
Minh Tôn cười nhẹ trả lời.
“Có lời này của đạo hữu lão phu yên tâm rồi!” Lão giả Phù Du tộc âm trầm cười nói, tựa như có chút tin tưởng với việc bắt được hai người nam tử áo đen kia.
“Minh huynh! Thứ lỗi tại hạ hỏi một câu. Vừa rồi, ngươi cùng bốn vị trưởng lão đuổi theo quả thực cả cái bóng hai người kia cũng không thấy sao? Không biết hai người đó thi triển loại độn thuật gì mà có thể bất chấp cấm chế, trực tiếp rời đi?” Một Đại Thừa dị tộc khác cẩn thận nói.
“Vốn là ta cùng bốn vị trưởng lão đuổi theo hai tên kia tới bên ngoài. Kết quả là bọn hắn từ sớm đã bố trí một cái truyền tống trận tạm thời, trực tiếp truyền đi. Cũng không biết pháp trận này đã bị động tay động chân gì, mà đội tuần tra nghiêm ngặt của bổn minh cũng không phát hiện được. Về phần thủ đoạn dịch chuyển từ trong này ra ngoài, lão phu cũng lần đầu tiên thấy, không thể cung cấp thêm thông tin gì được.” Minh Tôn sau khi nhướng mày liền nói ra.
“Đa tạ Minh huynh nói rõ chi tiết! Tại hạ biết nên làm thế nào rồi!” Đại Thừa dị tộc này sau khi cảm ơn, cũng không hỏi gì thêm.
Tiếp đó, cũng có vài lão Đại Thừa hỏi thêm về Tổ Long huyết cùng với nam tử áo đen có quan hệ gì.
Nhưng đáng tiếc, vị Minh Tôn chủ sự Thương Minh ở Phong Nguyên đại lục này trả lời rất mơ hồ, không thể đưa ra đáp án chính xác.
Lúc này, vài tên Đại Thừa đi ra khỏi phòng rồi khống chế độn quang mà bay đi.
Đám người Minh Tôn thấy vậy cũng không hề ngăn trở.
“Đi thôi! Chúng ta không có thời gian để tập trung tìm kiếm hai người kia, trước tiên chờ truyền tống đến Huyết Thiên đại lục đã, cũng không phải chờ mấy ngày đâu.” Hàn Lập trong phòng quan sát một lát, bỗng nhiên đứng dậy, thản nhiên nói.
Huyết Phách cùng Chu Quả Nhi thấy vậy liền khom người vâng mệnh. Một lát sau, một màn sáng mờ ảo màu xanh bao lấy ba người từ phòng lao nhanh ra. Sau một cái chớp động đã hướng đến lối ra của Động Thiên mà bắn đi.
Trở lại chỗ ở, Hàn Lập phân phó đám người Huyết Phách, Chu Quả Nhi công việc mấy ngày tới, tiếp đó tiến vào mật thất.
Hắn vừa mới khoanh chân ngồi xuống, tay run lên, lập tức một đoàn kim quang từ vòng tay trữ vật bắn ra, lóe lên một cái đã biến thành một trang sách vàng rực rỡ rơi vào tay.
Đúng là trang nội thư của Kim Khuyết Ngọc Thư đã mua được trong đấu giá hội.