"Nếu là đơn đả độc đấu, trong vòng mười lần hô hấp thì ta sẽ chiếm được thượng phong, ba mươi lần hô hấp thời gian thì ta sẽ giết được nó. "
Thạch Côn nhướng mày trả lời.
"Nga, với thực lực như con vừa rồi nếu đồng thời xuất ra ba bốn con, thậm chí là mười con xuất hiện thì sao chứ? "
Liễu Thuý Nhi tựa như cười hỏi lại.
"Nếu là đều có loại thực lực như thế này, trên ba con trở nên thì ta sẽ không có nắm chắc tất thắng, mà năm con trở nên ta nhất định sẽ bại. Còn là mười con thì ta không nói hai lời lập tức quay đầu lại chạy trối chết. "
Thạch Côn khoé miệng co quắp một chút, có chút không tình nguyện nói ra.
"Có thế chứ. Theo ta được biết, ám thú trong Ám Thú sâm lâm này lấy đơn vị là vài vạn để tính, hơn nữa thần thông và thực lực của chúng là khác biệt rất lớn. Dựa theo trên điển tịch ghi lại, con vừa rồi hẳn là thuộc loại phổ thông, vừa mới trưởng thành, bằng không sẽ không mất thời gian dài đối diện trực tiếp với con quái mãng kia. Mà trên loại ám thú phổ thông còn có hai loại ám thú càng cao giai hơn. Một loại là Tam nhãn ám thú, loại này ngoại trừ thực lực so với đám phổ thông thì lợi hại hơn nhiều, con mắt thứ ba có thể thả ra một loại tia sáng quỷ dị, một khi bị dính phải thì lập tức phi hôi yên diệt. Loại còn lại là Ám thú vương, lại ám thú này da lông là màu vàng, thực lực cao bao nhiêu thì trong điển tịch không có miêu tả lại. Nghe nói các tiền bối năm đó xông vào Ám Thú sâm lâm chỉ có một người đã từng nhìn thấy nó chỉ huy vài trăm con ám thú thành niên tại sâu trong rừng rậm hành động. "
Liễu Thuý Nhi thanh âm có chút cứng lại nói.
"Ta cũng xem qua điển tịch tương tự, cái loại Tam nhãn ám thú này, phỏng chừng ta có thể đối phó được một đầu, nếu đồng thời có hai đầu thì sẽ khó mà nói được. Mà loại kim sắc ám thú, nếu đã có thể chỉ huy được đám ám thú, tự nhiên thần thông vượt xa ba loại còn lại. Dù cho chúng ta có liên thủ, hơn phân nửa cũng không phải là đối thú của nó. Bất quá, đã là thú vương là một loại tồn tại đặc thù, toàn bộ Ám Thú sâm lâm này cũng sẽ không có mấy con đâu, chắc sẽ không gặp phải loại tình hình này, không cần quá mức lo lắng. "
Hàn Lập chậm rãi mở miệng.
"Ân, lời đạo hữu có lý. Chúng ta nguyên bản sẽ không có dự định đi trêu chọc những dị thú này mà là trong một tháng tiếp theo chỉ là len lén đi qua Ám Thú sâm lâm mà thôi. Đáng tiếc, nếu có thể phi hành thì chỉ cần mấy ngày công phu là có thể thông qua được, còn cứ đi phía dưới thế này thì thời gian e là phải hao phí gấp mười lần thời gian. "
Liễu Thuý Nhi than nhỏ một tiếng nói.
"Điểm ấy chúng ta còn có thể chấp nhận được, huống chi chúng ta đâu còn lựa chọn nào khác, còn phi hành mà đi, trừ phi chúng ta muốn trực tiếp đối mặt với hoăn trăm ám thú vây công. "
Hàn Lập cười khổ một tiếng.
"Tiểu muội tự nhiên minh bạch, hơn nữa theo như kinh nghiệm của các tiền bối đã thông qua Ám Thú sâm lâm, ban ngày tại Ám Thú sâm lâm thực lực của ám thú chỉ phát huy được hơn phân nửa, cho nên ban ngày đối với Ám Thú sâm lâm thì càng trở nên sâm nghiêm dị thường. Rất nhiều Tam nhãn ám thú cao giai sẽ tuần tra khắp nơi, mà tới đêm tối ám thú thực lực đại tăng, phòng bị trái lại buông lỏng hơn phân nửa, cao giai ám Thú cũng sẽ phản hồi huyệt động để tu luyện cùng nghỉ ngơi. "
Liễu Thuý Nhi nhẹ gật đầu nói.
"Nói như vậy, chúng ta ban ngày thì nghỉ ngơi, ban đêm thì hành động, ta cứ tưởng phải làm ngược lại chứ! "
Thạch Côn nghe xong, có chút kinh ngạc nói.
"Ta đồng ý với lời của tiên tử. Ngoại trừ đám cao giai ám thú tuần tra ban ngày ra, chúng ta ẩn nấp thì thực lực sẽ suy giảm ba phần, khi đó sợ rằng không thể giấu diếm được đám Tam nhãn ám thú kia. Dù sao phàm là dị thú có nhiều mắt thì chúng nó thường có khả năng nhìn xuyên thấu ảo thuật. Điều đó đối với chúng ta đồng dạng rất là bất lợi. Vô luận là ám thú bị suy yếu vào ban ngày đến trình độ nào, một lát mà bị trên trăm đầu vây lấy mà nói thì đối với chúng ta mà nói thì chả khác vào ban đêm là mấy, chi bằng lựa chọn ban đêm mà chạy. "
Hàn Lập suy nghĩ một chút rồi nói.
"Nga, lời của nhị vị cũng có lý, đã nói như vậy thì chúng ta sẽ hành động vào ban đêm. "
Thạch Côn tựa hồ đã bị thuyết phục, không phản đối nói.
"Nếu nhị vị không có ý kiến gì khác, chúng ta lập tức xuất phát thôi. Có thể sớm đi ra khỏi nơi quỷ quái này thì cũng có thể thả lỏng được một chút. Được rồi, nhị vị có bảo vật gì có thể ẩn nấp hữu hiệu không? "
Liễu Thuý Nhi đầu tiên là thoả mãn gật đầu, bỗng nhiên hỏi lại một câu.
"Ý này của Liễu tiên tử là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi có bảo vật có thể trợ giúp hai người chúng như vậy chăng? "
Hàn Lập tâm tư linh mẫn hơn người sao mà không đoán ra được ý tứ trong lời nói của Liễu Thuý Nhi chứ.
"Hàn huynh thật sự là thông minh hơn người. Lúc trước ra đi, Tiểu muội đích thực đã được gia sư cố ý cho mượn cho ba kiện Thiên Biến Huyễn Diện. Bảo vật này có thể đem ba người chúng ta biến ảo hình dáng như ý muốn, trừ phi có người sử dụng thần niệm tận lực dò xét qua thì căn bản không thể phát hiện ra được. Ta cũng biết nhị vị đạo hữu không có vật tương tự thì bảo vật này đích xác là hữu dụng vô cùng. Nói như vậy, cho dù chúng ta bị ám thú khác phát hiện cũng có thể xảo diệu mà qua. "
Áo choàng nữ tử cười nhẹ một tiếng giải thích nói, sau đó tay lật lại, lòng bàn tay bỗng nhiên hiện ra ba tấm da màu bạc mỏng dính.
"Thiên Biến Huyễn Diện! Tại hạ đã ngượng mộ thứ này đã lâu, nghe nói đây là kỳ bảo độc môn luyện bảo của lệnh sư. Nếu Liễu đạo hữu đồng ý cho mượn, tự nhiên là không thể tốt hơn được. Thạch mỗ không khách khí nữa. "
Thạch Côn vừa thấy tấm da lập tức giơ tay thu tấm da lại, cúi đầu xem xét.
Hàn Lập đến Vân thành không lâu cho nên đây là lần đầu tiên nghe nói đến bảo vật này. Nhưng việc này không quan trọng, thấy Thạch Côn hưng phấn như thế thì cũng biết đây tuyệt không phải là phàm vật. Cho nên hắn cũng cảm ơn một tiếng, đồng dạng bắt lấy một tấm da bạc, tò mò đánh giá.
Chỉ thấy Thiên Biến Huyễn Diện này tuy có màu bạc nhưng lại vô cùng ôn lương, lấy kiến thức của hắn cũng không thể nhìn ra dùng loại tài liệu nào luyện chế thành. Nhưng càng đáng chú ý hơn là mặt ngoài Thiên Biến Huyễn Diện có ngân sắc phù văn lớn nhỏ chớp động không đồng nhất cỡ hạt đậu, huyền diệu vô cùng.
Sau khi Hàn Lập nhìn rõ ngân sắc phù văn thì sắc mặt hơi biến đổi, mặc dù chỉ là một chút nhưng vẫn bị Liễu Thuý Nhi nhìn thấy, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, liền hỏi:
"Hàn huynh chẳng lẽ đã gặp qua vật này? "
"Nếu là độc môn của Thái tiền bối thì tại hạ làm sao có cơ hội được gặp qua chứ. "
Hàn Lập thầm rùng mình một cái nhưng nét mặt đã khôi phục như thường nói.
"Vậy mới vừa rồi là... "
Áo choàng nữ tử không có ý bỏ qua, cố gặng hỏi một câu.
"Ha ha, tài liệu luyện ra bảo vật này thì có chút cổ quái, tại hạ tự nhận bản thân có kiến thức phong phú nhưng lại không nhận ra được cho nên có chút xấu hổ. "
Hàn Lập mỉm cười, hời hợt nói.
"Thì ra là thế, mặc dù tiểu muội không biết phương pháp luyện chế nhưng nghe gia sư có nói qua rằng Thiên Biến Huyễn Diện này chỉ dùng da lông của bảy loại linh thú hiếm thấy trên đại lục dung hợp lại mà thành, khó trách Hàn đạo hữu không thể nhận ra được. "
Liễu Thuý Nhi dường như có chút tin tưởng, ôn hoà giải thích.
"Hàn mỗ đã hiểu. "
Hàn Lập cũng giả bộ hồ đồ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt da nhưng trong lòng lại đang quay cuồng các loại ý niệm.
Ngân sắc phù văn trên Thiên Biến Huyễn Diện này bất ngờ chính là Ngân khoa văn trên Kim khuyết ngọc thư nọ, loại văn tự này ngoài ý muốn xuất hiện hiển nhiên làm Hàn Lập rất kinh ngạc. Chẳng lẽ trong tay Thải Lưu Anh cũng có Kim khuyết ngọc thư. Hắn âm thầm nghĩ như vậy.
Đúng lúc này, Liễu Thuý Nhi mưor miệng nói:
"Bảo vật này mặc dù thần kỳ nhưng cũng không phải vừa mang vào là có thể lập tức biến ảo. Nếu biến ảo thành vật còn sống thì tốt nhất phải có chút huyết nhục hoặc là da của vật cần biến thành. "
"Da, cái này cũng dễ tìm, tìm vài con ám thú đi lẻ giết chúng là được. Hắc hắc, con ám thú mới vừa rồi không phải là thích hợp sao, với thời gian ngắn như vậy nghĩ rằng nó vẫn chưa chạy được bao xa cả. "
Thạch Côn nghe vậy, nét mặt nanh ác vừa hiện lên.
Theo đó, dưới chân hắn hoàng quang chợt hiện ra, cả người không một tiếng động từ từ chìm vào mặt đất. Liễu Thuý Nhi ánh mắt chớp động vài cái nhưng cuối cùng cũng không có ý tứ ngăn cản lại. Kết quả, Thạch Côn thi triển thổ độn thuật trong nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung.
"Đã vậy thì để Thạch huynh đi một mình chắc cũng không có vấn đề gì. "
Liễu Thuý Nhi nhìn Hàn Lập một cái, lúc này mới thấp giọng nói một câu.
"Nếu như Liễu tiên tử vẫn chưa mở miệng khuyên can tất nhiên là cảm thấy vấn đề không lớn. Hàn mỗ cũng hiểu được. Vừa rồi đã tỉ mỉ kiểm tra phụ cạn, phương viên trăm dặm tuyệt không có con ám thú thứ hai. Hơn nữa Thạch đạo hữu có tính toán riêng, sẽ dễ dàng như trở tay thôi. "
Hàn Lập hai mắt khẽ nhíu lại, nhàn nhạt nói ra.
Nghe được Hàn Lập nói như thế, Liễu Thuý Nhi cũng không tiếp lời nữa. Kết quả, sau nửa canh giờ sau, chỗ Thạch Côn biến mất lúc ban đầu, hoàng quang chợt loé, một đạo nhân ảnh từ trong lòng đất từ từ trồi lên. Chính là Thạch Côn.
Hắn từ lòng đất đi ra, hướng Hàn Lập và áo choàng nữ tử cười cười, tay áo bào bỗng run lên, một bóng đen gì đó bay ra. Chính là một tấm da ám thú đen xì.
"Liễu đạo hữu, xem tấm da này thế nào, có thích hợp để sử dụng không? "
Thạch Côn hãnh diện nói.
"Một vết thương cũng không có, hiển nhiên là không thành vấn đề. Ta sẽ truyền khẩu quyết cho hai vị trước tiên có thể thử một lần. "
Liễu Thuý Nhi sau khi kiểm tra tấm da thì khẽ cười trả lời.
Tiếp theo, nữ tử này thu tấm da thú lại, môi khẽ nhúc nhích bắt đầu truyền khẩu quyết cho hai người Hàn Lập và Thạch Côn. Hai người Hàn Lập hiển nhiên dụng tâm nhớ kỹ, không dám phân tâm.
Một lát sau, khi Liễu Thuý Nhi kết thúc truyền âm, Thạch Côn hai mắt sáng ngời lên, đột nhiên cầm tấm da thú hướng lên không trung ném đi, tiếp theo giương tay đấm lên.
Thiên Biến Huyễn Diện hoá thành một đoàn ngân quang liền nhập vào trong tấm da thú, nhất thời từng ký hiệu màu bạc hiện lên, toàn bộ tấm da ám thú hướng về phía Thạch Côn từ từ rớt xuống trên người.