Hàn Lập đứng ở dưới quang đoàn, ngẩng đầu nhìn ngóng không trung, vẻ mặt ngưng trọng.
Nam Cung Uyển cùng hắn sóng vai mà đứng. Lặng im không nói
Những người khác cũng không nói một lời, tựa hồ đang chờ đợi gì đó. Trong đó có Thạch Kiên – lúc này đã trở thành giáo chủ của Thiên Trúc Giáo giáo chủ và một đệ tử khác Thạch Kiên.
“Sư phó, Phượng tiền bối còn chưa tới sao? Nếu qua buổi trưa lại giải trừ phong ấn, chỉ sợ có chút phiền phức”. Không biết qua bao lâu, Điền Cầm Nhi đứng phía sau Hàn Lập, nhẹ giọng nói
“Yên tâm, Phụng tiên tử từ đầu tháng đã phát tin tức hôm nay sẽ đến” Hàn Lập cũng không quay đầu lại trả lời
Nghe Hàn Lập nói vậy, Điền Cầm Nhi không nói thêm lời nào nữa, tiếp tục chờ đợi
Chốc lát sau, Hàn Lập nhíu mày, bổng nhiên hướng một bên vụ hải nhìn lại
Những người khác gặp Hàn Lập cử động như vậy, một trận xôn xao nổi lên.
Kết quả một lát sau, nơi Hàn Lập nhìn tới truyền đến một tiếng thanh minh, lập tức vụ hải quay cuồng một trận, từ bên trong bay ra một con Băng Phượng dài mấy trượng, cả người trong suốt
Băng Phượng độn tốc cực nhanh, vỗ cánh vài cái đã đến phía trên không mọi người, sau đó hàn quang đại phóng, háo thành một Ngân sam nữ tử, từ không trung hạ xuống.
“Ta tới không muộn chứ?” Nàng này vẻ mặt lạnh lùng, bâng quơ hỏi, ánh mắt đảo qua mọi người cuối cùng ánh mắt rơi trên người Hàn Lập
“Đương nhiên không muộn! Cầm Nhi, giải trừ phong ấn đi. Phượng đạo hữu, chúng ta hãy hạ cấm chế lẫn nhau” Hàn Lập quay đầu phân phó 1 tiếng rồi hướng Băng Phượng mỉm cười nói
Sau đó liền độn quang tiến vào bên trong sương mù dày đặc.
Ngân sam nữ tử lông mày nhướng lên, đồng dạng hoá thành một đạo ngân hồng tiến vào theo.
Nam Cung Uyển dứng tại chỗ, nhìn phương hướng hai người đi vào, trong lòng ẩn hiện lo lắng.
Lúc này Điền Cầm Nhi lại chỉ huy hơn mười tu sĩ đằng không bay lên, bay đến phia dưới quang đoàn, xếp thành một trận thế cổ quái. Tiếp theo linh quang chớp động trên tay, hiện ra trận bàn, trận kì pháp khí.
Điền Cầm Nhi quát to. Những tu sĩ này đồng thời giơ cao trận kì, trận bàn, hào quang toả ra sáng chói, hoặc thả ra từng đạo quang trụ, hoặc bay ra từng đợt từng đợt quang hà bay vào quang đoàn không thấy bóng dáng.
Nàng này cùng chúng tu, bắt đầu giải trừ phong ấn của tiết điểm
Thời gian chầm chậm trôi qua, phong ấn dần được giải trừ, quang đoàn ban đầu mơ hồ dị thường giờ đã bắt đầu rõ ràng, chói mắt, hơn nữa biến thành bạch sắc chói mắt, như mặt trời nắng gắt hiện ra.
Hào quang chói mắt như vậy cho dù Nam Cung Uyển cũng không nhịn được, hai mắt nhíu lại, không dám nhìn thẳng.
Tu sĩ phụ trách việc giải ấn chính là Điền Cầm Nhi, hai mắt nhắm chặt, chỉ dựa vào thần niệm cảm ứng thao túng pháp khí trong tay.
Đúng lúc này, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Nam Cung Uyển đồng thời bên tai vang lên âm thanh nam tử thuần hậu:
“Thế nào, nàng vẫn lo lắng sao!”
Nam Cung Uyển đầu tiên giật mình nhưng lập tức thân mình liền thả lỏng, quay lại, miễn cưỡng cười.
Phía sau nàng, Hàn Lập đang nhìn nàng mà mỉm cười
“Tất nhiên lo lắng rồi, chẳng qua truy tìm đại đạo vốn là việc nghịch thiên. Truy tìm trường sinh, đều không có gì đáng tiếc. À, chàng cùng Phượng đạo hữu đã đặt cấm chế rồi sao?”Nam Cung Uyển đầu tiên than nhẹ một tiếng, lập tức hỏi.
“Cấm chế đều đã xong, hơn nữa cấm chế loại này trừ khi người thi cấm tự mình động thủ, người khác tuyệt không có khả năng giải trừ cấm chế này. Như vậy, ta và nàng cũng không sợ đối phương động tay động chân” Hàn Lập nghe vậy, liền trả lời
“Hừ, chỉ cần ngươi không âm thầm làm điều gì bất lợi cho ta, ta như thế nào lại động thủ tay chân” Sau lưng Hàn Lập bạch quang chợt loé, Ngân Sam nữ tử trong hư không trực tiếp xé rách không gian hiện ra.
“Phượng đạo hữu, hiện tại không nên tuỳ tiện thi triển không gian thần thông, giữ lại pháp lực để ứng phó không gian tiết điểm đi” Hàn lập nhướng mày nói.
“Yên tâm, ta tất nhiên có chừng mực” Băng Phượng nữ tử không biết có phải do đã hạ cấm chế lẫn nhau nên thần sắc bây giờ đã hoà hoãn rất nhiều
Hàn Lập mỉm cười, không nói gì, bước đến bên Nam Cung Uyển, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào việc giải ấn.
Ngân sam nữ tử cũng đồng dạng không nói
Qua một khắc. Trên không trung quang đoàn chói mắt đến cực điểm, tiếng sấm trầm thấp vang vang truyền đến, bạch quang chợt tắt, không trung quang đoàn bổng nhiên hoá thành một cái lỗ đen to lớn, bên trong đen thùi, một tia hào quang cũng không có, dường như mà một cái miệng cự thú khổng lồ.
Hàn Lập rùng mình, Ngân sam nữ tử thấy vậy, trong mắt quang mang kì lạ chợt loé nhưng không chút do dự nói một tiếng:
“Hàn đạo hữu, chúng ta đi”
Lập tức cả người nàng ngân quang chớp động, hướng hắc động mà đi
Hàn lập khoé miệng giật giật, vỗ tay vào túi trữ vật, trong mắt ngân quang chợt loé, một hình thể xuất hiện trước người
Đó là Nhân hình khôi lỗi
Hàn Lập không nói hai lời, một tay vừa nhấc hướng về phía khôi lỗi vỗ vỗ.
“Phốc xuy” một tiếng, một Nguyên Anh đen thùi từ đỉnh đầu khôi lỗi trồi lên, hắc quang chợt loé, bắn vào trong người Hàn Lập không thấy bóng dáng.
Hàn Lập lại hướng về phía khôi lỗi, nhất thời khôi lỗi ngân quang đại phóng, thân hình lui về
Cùng lúc đó, tay áo hắn rung rung, Lam đỉnh lưỡng sắc cùng 1 đoàn tam sắc Khương Diễm đồng dạng bay ra, xoay quanh trước người.
“Uyển Nhi, số bảo vật này không có tác dụng đối với ta khi qua tiết điểm. Nàng ở đây không biết có phải gặp chuyện nguy hiểm gì không nhưng mấy thứ này có thể giúp nàng một tay, nàng hãy cất kĩ, tạm biệt!” Hàn Lập nói xong, ống tay áo phất một cái, một cỗ thanh hà bay cuồn cuộn ra, đem mấy kiện bảo vật hướng về phía Nam Cung Uyển.
Nói xong, Hàn Lập thân hình bay lên, hóa thành một đạo thanh sắc cầu vồng đuổi sát Băng Phượng mà đi.
Nam Cung Uyển cắn răng một cái, bàn tay đưa ra, đem Nhân hình khôi lỗi cùng các bảo vật khác nhận vào trong tay, sau đó ngẩng đầu nhìn chăm chú bóng dáng Hàn Lập, khuôn mặt có vài phần tái nhợt, buồn bả.
Lúc này Băng Phượng đang ở hắc động ngừng lại, đợi cho Hàn Lập đến phía sau, quay đầu hỏi một tiếng:
“Sao vậy, không cùng Nam Cung Uyển đạo hữu nói thêm vài câu nữa, bản tự cũng không cần vội vả tiến vào, có thể cho hai vợ chồng ngươi thêm một chút thời gian”
Yêu tu này đã đạt tới hoá thần, lại có thể nói ra vài lời nhân tình
“Không cần! Chúng ta đã sớn nói qua chuyện này, hiện tại chỉ cần một lòng tìm cách qua tiết điểm” Hàn Lập hít một hơi, bình tĩnh trả lời
Tiếp theo, hắn vỗ lên thiên linh cái, thanh quang chợi loé, một tiểu đỉnh hiện ra, dưới chân nhẹ nhàng giẩm giẩm, thuý quang chớp động, một con lục xích quỷ hiện ra, hơi chuyển động, ngân sắc liên ảnh liền hiện ra dưới chân.
Tay áo lại rung lên, một đạo ngân phù bắn ra. Một tiếng nổ vang, hoá thành tam sắc chiến giáp kề sát vào người. Tiếp theo bảy mươi hai khẩu tiểu kiếm trên người bắn nhanh mà ra, hoá thành từng mảng kim quang, ở phụ cận xoay quanh không ngừng
Cùng lúc đó, hàn lập hai tay lạt chuyển, một viên hoàn vàng rực rỡ cùng một thanh ngọc tán mấy tấc hiện lên trên lòng bàn tay
Ngân sam nữ tử trên mặt hiện lên một tia ngạc nhiên, nhưng liền ngay đầu vai rung lên, hơn mời đạo bạch mang bay ra, trên không trung liền hiện ra oánh trường linh
Chúng nó xoay quanh, lập tức lao thẳng xuống, hoá thành một tầng bạch mang bảo hộ Băng Phượng vào bên trong, đồng thời trên người nàng, ngân sắc linh quang lưu chuyển, huyễn hoá ra thiên điểu băng phượng đồ án. Làm cho người ta giật mình chính là, nàng này miệng hé ra, lại phun ra một đạo băng chu.
Băng chu vừa mới trôi ra, chỉ có mấy tấc, trong nháy lắt liền đón gió điên cuồng lớn lên, hoá thành hơn mười trượng, chắn trước hai người.
“Đây là thiên chu, ta sử dụng hàn nguyên ngưng luyện hơn vạn năm, mới hình thành tột cùng pháp bảo phòng ngự, lúc bắt đầu tiến vào hẳn là có thể bảo vệ cho ta ngượi một khoảng thời gian ngắn, tránh cho hai ta một ít phiền toái” Ngân sam nữ tử thân hình nhoáng lên, liền phiêu phiêu tiến tới Thiên chu, sau đó mới quay đầu nhàn nhạt nói
Hàn Lập khong khách khí, cùng liền bay tới Thiên chu
Ở sau lưng Ngân sam nữ tử trầm giọng nói.
“Nếu đạo hữu đã có bảo vật như vậy, Hàn mỗ cũng sẽ trợ giúp tiên tử một tay”
Nói xong, Hàn Lập sau lưng toát ra mảng lớn quang hà, một núi nhỏ hiện ra, cả vật thể đen thùi, không chút nào thu hút
Băng Phượng ngẩn ra, chưa hiểu được đây là bảo vật gì, núi này quay tròn theo hôi hà, bay dựng lên, lập tức một xoay quanh. Vững vàng đã rơi vào Thiên chu.
Tiếp theo hàn lập hai tay thúc giục niệm chú, núi này thả một tảng lớn hôi quang, đem Thiên tru bảo hộ bên trong
Ngân sắc nữ tử tuy không biết ánh sáng này có cổ quái gì nhưng có thể nhìn ra rằng nó không giống tầm thường, lúc này cũng không nói một tiến, thần niệm thúc giục. Thiên chu ở trong hôi hà cũng dâng lên một ngân sắc quang tráo. Tiếp theo một tiếng “Sưu” liền lao vào hắc động, trong phút chốc đã không thấy tăm hơi.
Phía dưới hắc động, mọi người nổ ra một trận xôn xao
Tất cả mọi người đều mở to hai mắt, nhìn chằm chằm không trung, mắt không chớp một cái
Nhưng không bao lâu sau, mọi người đều thất vọng, hắc động tuyệt nhiên cùng lúc bắt đầu không có chút nào xuất hiện bất thường
“Cầm nhi, lưu lại hai đệ tử trông coi nơi này. Những người khác ở lại chỗ này cũng vô ích” Rốt cục Nam Cung Uyển thu hồi ánh mắt hướng Điền Cầm Nhi bình tĩnh phân phó.
“Vâng!” Điền Cầm Nhi cung kính đáp lại, lập tức phân phó hai gã kết đan tu sĩ tiếp tục lưu lại nơi này, những người khác theo Nam Cung Uyển trở về đảo.
Một tháng sau, tiết điểm vẫn không có chút khác thường, Nam Cung Uyển lại phân phó Điền Cầm Nhi dùng trận pháp phong ấn chỗ này lại, sau đó lưu lại vài tên đệ tử, những người khác cùng nàng quay về Loạn Tinh Hải
Hàn Lập không có lưu lại Nguyên thần đăng cho nên Nam Cung Uyển và mọi người cũng không biết Hàn Lập thông qua tiết điểm có đến được Linh Giới hay không, hay là như bọn Hướng Chi Lễ, cuối cùng không thể chống lại không gian lốc xoáy cùng cách giới lực cuối cùng vẫn lạc trong không gian tiết điểm
Cái này cũng do Hàn Lập không muốn lưu lại Nguyên thần đăng, dù sao đối với người thân cận, một tia hi vọng còn hơn là mất hết niềm tin.