Mục lục
Phàm Nhân Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không gian nơi này cũng không tính là quá cao. Hàn Lập thoáng cái đã đến gần đỉnh, nhìn lên đám sương mù trên đỉnh đầu, hắn vận chuyển linh lực lưu động toàn thân, hai mắt lam mang lóe ra, dừng lại trên độn quang.

Dưới thanh minh Linh Nhãn, tầng mây trên không trung hiện màu xanh nhạt. Nhưng mấy cái tầng mây này, mặt sau có một tầng ngân sa bàng bạc, lơ lửng trên cao không nhúc nhích.

Chẳng lẽ đây là cấm chế do Linh giới tu sĩ bố trí? Hàn Lập trong lòng vừa động, tay vừa nhấc, năm ngón tay hé ra, một viên quang cầu màu xanh hiện trong bàn tay.

Sau một khác, quang cầu bắn ra, vô thanh vô tức tiến vào trong tầng mây.

Một lát sau, Hàn lập nhìn thấy rõ ràng, quang cầu không chút vân đề xuyên qua cấm chế màu bạc, bay ra sau hơn mười trượng, phảng phất đụng vào cái gì đó, tự động nổ tung.

Hàn Lập Thần sắc buông lỏng, lúc này vận khởi lam quang trên người, cả người hóa thành một đạo cầu vồng, trực tiếp bay vào trong tầng mây.

Dù lúc trước dò xét thử một lân, Hàn Lập khi xuyên qua cấm chế, tâm vẫn lo lắng đề phòng. Cũng may bình yên vô sự thông qua, cũng không có phát động cấm chế này.

Xem ra cấm chế trong tàn tích của Linh Miểu viên thật sự chỉ nhắm vào cổ ma mà bố trí. Không biết những phần bị tách ra của linh miểu viên, có liên quan đến Cổ ma hay không.

Hàn Lập không biết vì sao trong đầu lại có loại ý niệm cổ quái này.

Sau khi qua cấm chế một lần, Hàn Lập tự nhiên yên tâm xuống dưới, đem thần thức cùng Minh Thanh Linh Nhãn toàn bộ triển khai, kiểm tra từng tác một trên vách ngăn không gian.

Khu vực hơn mười trượng, chỉ chốc lát đã kiểm tra xong một lần, cũng không có phát hiện dị thường gì.

Hàn Lập từ vui mừng lẫn sợ hãi vì tìm được linh dược hoàn toàn tỉnh táo trở lại, biết phiền toái của mình chỉ sợ còn lớn hơn trước.

Hắn cúi đầu nhìn xuống cấm chế màu bạc như tấm lụa, lập lòe sáng lên có chút đáng chú ý. Nhưng do dự một chút, cuối cùng vẫn không có đi nghiên cứu cái gì.

Cái ngân sắc hỏa diễm thật là lợi hại. Hắn muốn xem thử, nhưng không muốn vô cớ chạm vào cái cấm chế này, khiến chính mình rước lấy họa sát thân.

Hàn Lập trên không trung sau khi kiểm tra thêm hai lần, thở dài một hơi, cuối cùng vẻ mặt thất vọng từ không trung hạ xuống mặt đất

"Chủ nhân..."

"Không có phát hiện ra cái gì. Xem ra nơi này thực hoàn toàn bị phong bế, không có lỗ hổng nào để lợi dụng" Hàn Lập mặt không chút thay đổi nói.

"Thế này không phải nghĩa là, chúng ta có thể vĩnh viên bị nhốt nơi đây sao. Có thể có thần thông phá không mở ra một không gian thế này, phải là tu sĩ Hóa Thần Kỳ mới làm được" Ngân Nguyệt bắt đâu có chút bất an.

Hàn Lập nghe nói thế, không có phản bác gì. Nhưng chân mày nhăn sâu thêm ba phần.

Đột nhiên ánh mắt chớp động vài cái, sau đó hắn hướng tới một bức tường trong không gian đi đến.

Ngân Nguyệt sau khi thất thần một chút, sau đó đi theo sát ngay sau.

Đi đến khi cách bức tường không gian mấy trượng, Hàn Lập cũng không nói không rằng, hai ống tay áo rung lên một chút, nhất thời sau đó một trận kim quang, hơn mười thanh phi kiếm đồng thời trong tay áo bắn ra, sau đó bắt pháp quyết, trong nháy mắt trên đỉnh đầu ngưng tụ thành một thanh cự kiếm màu vàng, dài hơn trượng.

Khoát tay một lần nữa. Hàn Lập hướng kiếm điểm một cái.

Tiếng sấm ầm ù xé gió vang lớn, kim sắc hồ quang hình cung từ trên thân kiếm bay ra đánh lên, ích Tà Thần Lôi bị hắn không chút do dự kích phát ra.

Tiếp theo lại há mồm, một luồng tử sắc hỏa diễm từ miệng nhẹ nhàng bay ra, cũng đánh lên thân kiếm.

Nhất thời trên cự kiếm tử diễm, kim quang đan vào nhau lóe ra. Âm thanh sét đánh liên tiếp không ngừng, thanh thế đại tăng.

Hàn Lập trong miệng quát khẽ một tiếng. Cự kiếm ở tầng trời sau khi xoay gấp khúc một cái, hóa thành một đạo kim tử sắc hình cầu vồng. Nhắm ngay bức tường không gian trước mặt hung hăng chém tới.

Một tiếng nổ truyền ra, phía trước bộc phát ánh sáng chói mắt, cả không gian bị chấn lung lay, vang lên tiếng ông ông.

Hàn Lập vội vàng hai tay bắt quyết, "vù" một tiếng, một đạo cầu vồng bay vụt về, hào quang kinh người chợt tắt, sau đó trở thành cự kiếm như cũ.

Mà quang mang trước mắt sau khi dần tan, Hàn Lập ngưng thân liếc mắt nhìn kỹ, nhíu hai mắt lại.

Ngân Nguyệt phía sau đồng thời cũng thấy rõ, chỉ thấy chỗ vách tường phía trước của không gian bị cự kiếm chém, một chút nứt vỡ cũng không có, chỉ vặn vẹo chốc lát rồi bình yên vô sự. Khuôn mặt nàng hiện lên một tia uể oải.

Mà Hàn Lập ánh mắt chớp động không ngừng, chẳng biết đang xem xét cái gì.

"Hắc hắc! Tiểu tử, ngươi nghĩ đánh vỡ không gian này, quả thực là việc nằm mơ giữa ban ngày!" Đại Diễn Thần Quân thấy Hàn Lập một kích không hiệu quả, không khỏi lười biếng nói.

"Ổ! Xem ra tiền bối biết làm sao để ra ngoài. Còn phải xin tiền bối chỉ giáo một phần" Hàn Lập nghe vậy không có tức giận, trái lại trong lòng vui vẻ mở miệng hỏi.

"Muốn từ đây đi ra ngoài, trước tiên phải suy nghĩ cẩn thận chính mình tiến vào đây thế nào. Ngươi thực sự nghĩ rằng ngươi cùng Cổ ma toàn lực đánh một phát, có thể tùy tiện mở ra một khe hở không gian, tiến vào một không gian khác sao" Đại diễn Thần Quân cười lạnh nói.

"Tiền bối, ý nói là..." Hàn Lập sắc mặt thoáng động, chần chừ hỏi một câu.

"Rất đơn giản. Không gian tàn hài này, nguyên bản trải qua một phen kinh biến mới miễn cưỡng được bảo lưu lại, trải qua nhiều năm như vậy, từ lâu đã bên bờ của sự hủy diệt. Vừa rồi ngươi cũng thấy, vách tường bị ngươi đánh một nhát, đã lay động không ngừng, mà theo cổ thư ghi lại, vách tường của không gian có màu vàng xám ảm đạm, chính là điềm báo trước sự bất ổn của toàn bộ không gian này. Quá nửa là đòn đánh của bọn ngươi tại nhân giới đã may mắn kích trúng điểm yếu của không gian này, lúc này mới phá vỡ không qian đến nơi đây" Đại Diễn Thần Quân dị thường bình tĩnh phân tích

"Điểm yếu nhất. Ta cùng Ngân Nguyệt cũng đã tìm kiếm qua mỗi một chỗ trên vách tường, cũng không có phát hiện chỗ nào dị thường?" Hàn Lập im lắng trong chốc lát, mới chậm rãi hỏi lại một câu.

"Hừ! Ngu xuẩn. Điểm yếu nhất của không gian, đều không phải ở bốn bức tường, mà tại bất kỳ điểm nào trong không gian này cũng có thể gặp được. Ngươi chỉ hướng bốn vách tường kiểm tra, tự nhiên là không có phát hiện được gì rồi. Hơn nữa, không gian đã chính thức bất ổn, hơn phân nửa cái điểm yếu này đã chạy loạn trong toàn bộ không gian này. Các ngươi hảo hảo tìm kiếm lại một chút, hẳn là không khó phát hiện" Đại Diễn Thần Quân trong lời nói mang theo một tia châm biếm, nhưng đã chỉ ra những điểm trong yếu của vấn đề.

"Bất kỳ điểm gì trong không gian?" Hàn Lập vừa nghe lời này, nhất thời giật mình đứng lên.

Hắn dù sao tu vi còn thấp, đối với lý giải về tri thức không gian, tự nhiên không có khả năng cùng lão quái vật sống ngàn năm Đại Diễn Thần Quân đánh đồng. Nhưng qua một lần nhắc nhở của đối phương, cũng lập tức hiểu rõ.

Lúc này Hàn Lập nhắm hai mắt lại, đem thần thức cường đại phóng xuất, Bắt đầu tìm kiếm từng chút một trong toàn bộ không gian.

Thời gian trì hoãn cũng không dài, chỉ chừng thời gian uống một chén trà, liền tìm thấy cái muốn tìm.

Hàn Lập cũng không đứng dậy, thân hình linh quang chợt lóe, hóa thành một đạo cầu vồng bay tới giữa một bức tường.

Hào quang sau khi thu liễm, thân hình Hàn Lập lộ ra, hắn lập tức nhìn chăm chăm vào một điểm trên cao, chừng năm sáu trượng, hai tay chắp sau lưng, trong mắt lam mang chớp động.

Nơi này thoạt nhìn hoàn toàn trống rỗng, nhưng trong mắt Hàn Lập lại mơ hồ có một lam sắc quang diễm nhàn nhạt tồn tại ở đó, chỉ nhỏ bằng hạt gạo, hình dáng mơ hồ, ảm đạm. Dùng thần thức cẩn thận cảm ứng, phụ cận còn phát ra linh khí ba động cực kỳ yếu ớt.

Xem ra chính là nơi này. Hàn Lập trên mặt lộ vẻ mừng rỡ, suy nghĩ một chút, bàn tay vừa lật, một thanh huyết sắc tiểu kiếm từ trong lòng bàn tay hiện ra.

"Thế nào, ngươi muốn sử dụng kiếm này?" Thanh âm của Đại Diễn Thân Quân tràn ngập ý cổ quái.

"Không sai. Một kích lúc trước ta rất rõ, Cho dù tìm được điểm yếu, bằng vào bổn mạng pháp bảo của ta mà đánh một kích, vô luận thế nào cũng không có khả năng phá vỡ bức tường. Lấy lực phá hoại đơn thuần mà nói, tự nhiên thanh huyết ma kiếm này uy lực lớn nhất. Ta tạm thời thử thêm một lần nữa" Hàn Lập bình tĩnh nói.

"Hừ! Ta khuyên ngươi không nên hao tổn nguyên khí. Ngươi lúc trước thi triển bí thuật cổ quái kia, làm tu vi của mình tăng lên, lại cùng một kích của ma hồn mới trảm mở được không gian liệt phùng này. Với ngươi hiện tại, cảm giác có khả năng đồng dạng làm được chuyện đó sao? Biện pháp duy nhất của ngươi bây giờ, là nhanh chóng đem tu vi tiến cấp đến nguyên anh trung kỳ, sau đó lại dùng cái phù kia cùng với Huyết ma kiếm, như vậy còn có vài phần có khả năng khai mở vách tường" Đại Diễn Thần Quân không khách khí nói.

"Tiếng cấp đến Nguyên Anh trung kỳ, cái này cũng không phải chuyện nhất thời. Cho dù nơi đây linh khí nồng đậm dị thường, lại có linh đan phụ trợ, tiến giai đến nguyên anh trung kỳ cũng muốn hai ba mươi năm khổ công mới có khả năng!" Hàn Lập trong lòng rùng mình, giật mình nói.

"Trong hai ba mươi năm, không gian này cũng sẽ không sụp đổ, ngươi sợ cái gì? Nếu là ngoại giới tu luyện, lấy tư chất của ngươi, không có trăm năm thời gian, đến ý niệm tiến cấp lên Nguyên Anh trung kỳ cũng đừng mơ tới" Đại Diễn Thần Quân hừ một tiếng, tựa hồ đối với lòng tham của Hàn Lập có chút bất mãn.

Hàn Lập trên mặt thằn sắc âm u bất định hẳn lên.

Đan dược nơi này của hắn tự nhiên chính là Giáng Vân Đan. Có đan dược này tương trợ hắn mới nắm chắc trong ba mươi năm tu luyện đến Nguyên Anh sơ kỳ đại viên mãn. Sau đó mới có thể đánh sâu vào bình cảnh. Đan dược này một phần chủ yếu vì nguyên liệu không cách nào trồng được, cũng đại biểu hắn nguyên bổn nhất định phải ở nơi này đem đan dược luyện chế xong mới được.

Mà bây giờ rời không gian mình khổ tu hơn chục năm, Hàn Lập thấy cũng không có cái gì tốt để mâu thuẩn. Mà nơi này mật độ linh khí lại dày, thậm chí so với động phủ hắn bày ra Linh Nhãn chi vật còn mạnh hơn mấy phần. Cái này tự nhiên là một cơ duyên khó có được.

Điều duy nhất khiến Hàn Lập lo lắng, chính là Nam Cung Uyển đang bị Phong hồ chú vây khốn. Hắn phải nhanh chóng trở về dùng Yêu Đan của Hỏa thiềm thú giải trừ độc chú cho giai nhân.

Bất quá Nam Cung Uyển lưu lại ngọc giản có nói qua, nàng dùng bí thuật đại khái có thể đem thời gian độc chú phát tác trì hoãn hơn trăm năm. Chậm trễ hai ba mươi năm, hẳn là không có vấn đề gì.

Hàn Lập tinh tế tự đánh giá nửa ngày, tự tìm kết luận phải bị nhốt một thời gian dài trong không gian này, không khỏi cười khổ một tiếng, vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Ngân Nguyệt, ngươi trước tiên đem những linh dược này hái xuống. Chúng ta ngay hôm nay Bắt đầu luyện chế linh đan!" Hàn Lập mở miệng không chần chờ nói.

Ngân Nguyệt ở một bên, tự nhiên cũng nghe được Hàn Lập cùng Đại diễn Thần Quân nói chuyện với nhau, nghe thấy có biện pháp rời nơi này, liền cảm thấy thoải mái hơn.

Cái loại tư vị bị nhốt một chỗ, nàng không bao giờ muốn nếm thử lần nữa.

Vì vậy lúc này nàng thản nhiên cười, miệng đáp ứng một tiếng, lập tức từ trong tay Hàn Lập tiếp nhận một đống chai lọ, thân hình nhẹ nhàng bay sang một bên, Bắt đầu xử lý những linh thảo linh mộc này.

Hàn Lập giữa bức tường không khách khí khoanh chân ngồi xuống, lần nữa đem khối ngọc giản ghi chép mấy phương thuốc cổ ra, cẩn thận nghiên cứu phương pháp luyện chế Giáng Vân Đan.

Nơi này linh thảo có hạn, Hàn Lập tự nhiên không dám đối với luyện chế đan lần này có chút cẩu thả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK