Mục lục
Phàm Nhân Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lão phu là Sán Khổ đúng là người chấp chưởng bản các. Kỳ thực ý định của đạo hữu tại hạ đã sớm thông qua truyền âm phù của Trương chưởng quỹ biết được một ít. Nhưng nơi này không phải nơi nói chuyện, mời đạo hữu theo ta vào bên trong điện, thế nào?” Lão giả béo tốt khẽ chắp quyền, khách khí dị thường.

Mười ngón tay của hắn có đeo mười chiếc nhẫn, có chiếc thì hào quang chói mắt, có chiếc ẩm đạm vô quang, có chiếc cổ kính di thường, thật sự khiến người ta không khỏi cảm thấy kỳ quái.

“Tất nhiên là không có vấn đề, nhưng vị đại sư này không biết nên xưng hô thế nào?” Hàn Lập khẽ quét qua những chiếc nhẫn trên tay lão giả béo tốt rồi nhanh chóng chuyển ánh mắt sang một tăng nhân đứng bên cạnh lão giả Sán Khổ.

Tăng nhân này mặc một bộ tăng bào màu vàng nhật, phảng phất như bộ dạng thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, nhưng từ linh áp đáng sợ phát tán trên người thì không biết là vị trưởng lão Nguyên Anh kỳ nào của Phật môn.

“Không dám, bần tăng là Diễm Trúc!” Vị tăng nhân thiếu niên này mỉm cười, hai tay làm ra một phật lễ.

“Diễm Trúc?” Hàn Lập thì thào, không có chút ấn tượng trong đầu.

Chẳng qua chuyện này cũng không kỳ quái, từ đại cao thủ Phật Tông cũng rất ít người biết, hơn nữa Hàn Lập vốn không phải người Đại Tấn lên không biết một gã trưởng lão Phật tông cũng không có gì ngạc nhiên.

Nhưng lão giả béo tốt đứng một bên thấy bộ dạng thờ ơ của Hàn Lập thì trong mắt không khỏi hiện lên một tia kỳ quái, tuy rằng thực lực che dấu xảo diệu nhưng với sự cẩn thận của Hàn Lập thì sao lại không nhận ra, nhưng trên mặt một chút dị sắc cũng không để lộ, trong lòng cẩn thận cân nhắc

Chẳng lẽ vị tăng nhân này lại một người rất có tiếng tăm, nếu không vị Các chủ Thiên Cơ Các này sao lại xuất hiện biểu tình như vậy.

Nhưng tăng nhân thiếu niên đối với biểu tình thờ ơ của Hàn Lập thì không để ý vẫn tỏ ra bộ dạng cao tăng đắc đạo.

Lúc này trung niên nhân mặt trắng cùng tu sĩ họ Tào rốt cục cũng đã đi tới phía trước cửa điện, vội vàng thi lễ với lão giả béo tốt kia.

Sán Khổ chỉ phân phó vài câu, rồi để tu sĩ họ Tào trở về, chỉ giữ lại trung niên nhân mặt trắng.

Sau đó hắn dẫn mọi người tiến vào trong Thiên Cơ Điện. Tại một căn phòng trong này đoàn người bắt đầu phân chủ khách ngồi xuống. Đương nhiên trung niên nhân mặt trắng là tu sĩ Kết Đan kỳ tất nhiên chỉ có thể đứng.

“Nghe nói Hàn đạo hữu lần này đến đây là định mua lại bí pháp luyện chế giới tử không gian của bản Các, không biết có thật không?” Sán Khổ cũng rất trực tiếp, đi thẳng vào vấn đề.

“Đúng vậy, Hàn mỗ vì chuyện đó mà tới đây.” Hàn Lập cũng không quanh co, thản nhiên thừa nhận.

“Đạo hữu đã nghĩ đến việc mua lại bí thuật này thì hơn phân nửa là đã phát hiện được một khe hở không gian, rồi muốn luyện chế nó thành không gian giới tử, nhưng lại không muốn cho người thứ hai biết vị trí chuẩn xác.” Lão giả béo tốt khẽ cười.

Vị các chủ Thiên Cơ Các này có tu vi Nguyên Anh trung kỳ, hơn nữa lại là người đứng đầu một phương cho nên tuy trước mặt Hàn Lập thì khách khí tiếp đón, nhưng bộ dạng vẫn thong dong dị thường, không tỏ ra có chút thất thố.

“Đạo hữu đã nói ra toàn bộ ý định của tại hạ.” Hàn Lập nhắm mắt lại, nhạt giọng nói.

“Ha ha, từ khi bản các sáng chế ra phương pháp luyện chế giới tử không gian thì không tí đạo hữu đã tiến đến muốn lấy phương pháp luyện chế này. Cũng không khác với ý định của Hàn huynh bao nhiêu. Tất cả đều phát hiện ra khe hở không gian rồi muốn luyện chế nó thành không gian của riêng mình, không nguyện cho người thứ hai biết. Trong những người này cũng có một là đại tu sĩ giống với đạo hữu.” Sán Khổ cười khẽ, trả lời.

“Ồ, đạo hữu có đồng ý không.” Hàn Lập đã bắt đầu tò mò.

“Không! Tuy rằng những đạo hữu này đều cam đoan không đem phương pháp này tiết lộ ra cho người ngoài, nhưng nếu bản các thực sự đem phương pháp luyện chế này ra thì chỉ sợ Thiên Cơ Ốc, Thiên Cơ Phủ đã sớm không còn là vật riêng chỉ có bán ở Thiên Cơ Các.” Lão giả béo tốt trực tiếp trả lời.

“Đạo hữu đã nói vậy chắc chắn có phương pháp giải quyết. Nếu không thì quý các cũng sẽ không định đắc tội với hết những người này, mà làm ra cử chỉ không khôn ngoan.” Hàn Lập trầm ngâm một chút rồi nói ra một câu đầy ẩn ý.

“Hàn huynh nói rất đúng, Thiên Cơ Các không dám đắc tội với nhiều đồng đạo như vậy, bản Các tuy không đem phương pháp luyện chế ra nhưng lại có đồ vật khác mang ra hay thế, đồng dạng có thể thỏa mãn yêu cầu của đạo hữu. Lão giả béo tốt thoải mái trả lời.

“Vật thay thể?” Lúc này Hàn Lập đã thực sự ngạc nhiên.

"Bản các kỳ thực từ lâu đã nghiên cứu ra một bộ khí cụ bày trận, có thể sinh ra cấm chế trực tiếp đem khe hở không gian thành giới tử không gian. Chỗ này tuy không dám nói là giới tử không gian chân chính nhưng cũng không khác gì nhiều, ít nhất cũng giống đến bảy tám thành.” Sán Khổ tự tin nói ra.

"Có sự tình thế này. Nhưng nếu dựa vào lực cấm chế thì sợ rằng giới tử không gian này không được rộng rãi.” Hàn Lập chau mày lại nói.

“Tất nhiên là nhỏ đi một chút, nhưng chỗ thiếu hụt này cũng không gây ra ảnh hưởng gì cả.” Sán Khổ tiếp tục giảng giải.

“Sán huynh đã nói vậy thì Hàn mỗ cũng cảm thấy rất hứng thú, xin nói tỉ mỉ hơn.” Thần sắc Hàn Lập có chút dung động.

“Kỳ thật cũng không có gì, Các chủ trước đây đã nhờ vài vị tông sư trận pháp liên thủ căn cứ vào nguyên lý chế tạo giới tử không gian mà làm gia giới tử pháp trận, sau đó truyền lại phương pháp này cùng khí cụ bày trận. Bản các sau này cũng phục chế thành công các khí cụ này. Chỉ cần không phải là khe hở không gian quá lớn thì bộ khí cụ này có thể sử dụng. Sự thiếu hụt đó cũng chỉ là một hai thành mà thôi. Hơn nữa muốn hình thành một giới tử không gian cũng hao phí số lượng linh thạch kinh người. Một năm để duy trì mất khoảng hơn vạn linh thạch. Đương nhiên nếu trong không gian đã có sẵn linh mạch thì lượng linh thạch hao phí sẽ được giảm xuống. mặt khác nếu bố trí bằng khí cụ bày trận này thì giới tử không gian nhiều lắm cũng chỉ có thể duy trì hai ba ngàn năm thời gian. Đến lúc đó khí cụ bày trận mất đi tác dụng, toàn bộ không gian sẽ sụp đổ, rốt cục không thể sử dụng. Với hai điểm này, nếu đạo hữu dùng cho bản thân thì không sao cả, nhưng nếu truyền cho gia tộc hoặc tông môn đời sau thì tất nhiên sẽ bị hạn chế về số lượng thời gian. Dù sao ngay cả Hóa Thần tu sĩ thì cũng chỉ hơn hai ngàn tuổi mà t hôi.” Sán Khổ tực đắc nói ra.

Hàn Lập nghe xong lời này, liền khẽ sờ cằm suy tư.

“Thế nào, Hàn đạo hữu có hứng thú với bộ khí cụ bày trận này hay không. Nếu có ý định thì bản Các sẽ ưu đãi bán cho đạo hữu một bộ.” Lão giả cười cười, nhìn chằm chằm vào Hàn Lập. Ở sâu trong ánh mắt hiện lên một tia giảo hoạt. Tựa hồ đoán chắc nhất định Hàn Lập sẽ đáp ứng.

Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt tươi cười của Sán Khổ đã trở lên ngưng trệ.

“Tại hạ vẫn muốn mua bí pháp luyện chế giới tử không gian.” Hàn Lập trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu trả lời.

Lần này chẳng những sắc mặt lão giả béo tốt không tốt mà vị tăng nhân Diễm Trúc vẫn đang im lặng ngồi một bên cũng đã ngẩng đầu, vẻ mặt có chút ngoài ý muốn, liếc mắt nhìn Hàn Lập.

“Đạo hữu kiên trì như vậy xem ra đã có cân nhắc của riêng mình, nhưng tại hạ cũng cần có một lời giải thích hợp lý.” Ánh mắt lão giả béo tốt khẽ chớp động vài lần rồi thở dài, một bên tay khẽ gõ theo nhịp xuống thành ghế.

Hàn Lập coi như không thấy hành động của lão giả, vẫn bình tĩnh nói:

“Rất đơn giản, tại hạ pháp hiện ra khe hở không gian kia khá bất ổn, tại hạ cũng không tin rằng một bộ khí cụ bày trận có thể ngăn cản được không gian này sụp đổ. Hàn mỗ bởi tình thế bắt buộc lên rất cần phương pháp luyện chế.” Hàn Lập nhìn chằm chằm vào lão giả, không để cho hắn cự tuyệt.”

Nghe thấy Hàn Lập nói vậy thì Sán Khổ nhướng mày, hiển nhiên câu trả lời của Hàn Lập hắn đã sớm đoán trước, lần đầu tiên vẻ mặt của hắn hiện lên vẻ chần chờ.

“Như vậy đúng là cần phương pháp luyện chế giới tử khôn gian. Vậy trước tiên hãy luận bàn với bần tăng một phen rồi hẵng nói.” Đúng lúc này, một thanh âm già nua truyền đến, tiếp theo ngân quang chớp động, một đạo độn quang trong nháy mắt từ ngoài điện phóng vào. Từ trong ngân quang dần lộ ra một lão tăng vận ngân bào.

Vừa thấy lão tăng, thì Sán Khổ và Diễm Trúc vẫn đang ngồi đã nhanh chóng đứng dậy đón chào. Lão giả béo tốt khó nén nổi sự vui mừng toát ra trong ánh mắt.

“Nguyên Trí đại sư, người đến rồi.”

“Tham khiến Nguyên Trí sư huynh.”

Hai người cùng lúc lên tiếng.

Hàn Lập vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế không nhúc nhích, ngược lại ánh mắt bắt đầu đánh giá tăng nhân vừa tới.

Tăng nhân này tuy không trẻ như Diễm Trúc nhưng thoạt nhìn cũng khoảng ba mươi tuổi, bộ dạng vô cùng nho nhã. Thật sự không thể liên tưởng tới thanh âm già nua lúc trước.

Chẳng qua Nguyên Trí này nghe nói chính là một trong tam đại trưởng lão Nguyên Anh hậu kỳ của Lôi Âm Tông, trong tứ đại Phật tông.

Cùng với các tu sĩ Phật môn khác bất đồng, vị này ở Đại Tấn thanh danh rất lớn, hơn nữa đồng thời đảm nhiệm vị trí Kim Cương Hộ Pháp cực kỳ thưa thớt trong Phật môn. Còn những thứ khác hắn không biết nhiều lắm.

“Hóa ra là Nguyên Trí đại sư của Lôi Âm Tông, không ngờ rằng đại sư lại là khách khanh đại trưởng lão của Thiên Cơ Các, Hàn mỗi thất kính rồi.” Đánh giá ngân bào tăng nhân một hồi thì Hàn Lập khẽ cười mà không phải cười, vẫn ngồi trên ghế ôm quyền hành lễ.

“Không biết Hàn đạo hữu thuộc tông môn nào, bần tăng trước kia chưa từng nghe nói đến Hàn đạo hữu.” Thấy biểu hiện của Hàn Lập như vậy, ánh mắt ngân bào tăng nhân lóe lên tinh quang, không hề khách khí mà trực tiếp hỏi.

“Nguyên Trí đại sư không biết Hàn mỗ cũng phải, tại là cũng lần đầu tiên nhìn thấy cao tăng của Lôi Âm Tông!” Hàn Lập cười hắc hắc, tỏ vẻ lười biếng.

“Nguyên Trí sư huynh, đây là lần đầu tiên huynh nhìn thấy Hàn thí chủ nhưng thanh danh của Hàn đạo hữu tuyệt đối không phải lần đầu huynh nghe thấy.” Tăng nhân Diễm Trúc kia đột nhiên cười nhẹ, bỗng nhiên lên tiếng.

Sắc mặt Hàn Lập khẽ biến, nhất thời quay đầu về nhìn người này.

Sán Khổ nghe thấy vậy thì ngẩn ra, đột nhiên như nhớ ra điều gì.

“Ồ, Diễm Trúc sư đệ nói vậy là sao?” Ngân bào tăng nhân có chút bất ngờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK