Kim lang Cổ Thiên Long lúc này rất tự mãn, khuôn mặt bình thường tái nhợt ảm đạm, bởi vì quá hưng phấn, mà hiện ra vài nét hồng hào.
Cũng khó trách hắn có bộ dáng như vậy, dù sao đại địch của Dã Lang bang là Thất Huyền môn, dưới sự tính toán tỉ mỉ của hắn, đã trực tiếp bại dưới tay, điều này làm cho kẻ đứng đầu Dã Lang bang như hắn, làm sao mà không đắc ý cho được!
Hắn hiện tại đứng ở sườn núi Lạc Nhật phong, nơi vốn là một trạm canh gác của Thất Huyền môn, xung quanh có rất nhiều Hồng y thiết vệ của Dã Lang bang, gần sáu mươi thiết vệ này, đều là do hắn tốn hao tâm huyết tỉ mỉ bồi dưỡng ra tử đệ binh, chẳng những mỗi người võ công đều tinh thuần mà còn trung thành, đối với hắn tuyệt không hai lòng.
Nhóm người này gần đây được hắn coi như chí bảo, bình thường cũng không sử dụng khi tranh đấu, nhưng lúc này hắn lại đem toàn bộ theo bên người, chính là để trấn áp, nếu không Thiết Thương hội, Đoạn Thủy môn mấy bang phái nhỏ kia, làm sao có thể cúi đầu nghe lệnh.
Dù sao các bang phái này cũng không muốn Dã Lang bang lớn mạnh nhất, mà hy vọng hai thế lực lớn luôn luôn tranh đấu hoặc cân bằng với nhau, như vậy bọn họ mới có thể có đường mà sinh tồn.
Nếu không phải Cổ Thiên Long dùng thế sấm không kịp bưng tai, đột nhiên đem gia đình của các đầu mục bang phái này khống chế trong tay, cộng thêm dùng lợi ích lớn hứa hẹn, không thì các bang phái nhỏ này sợ là sớm đã nổi loạn.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi quay đầu nhìn lại, mười mấy tên thủ lĩnh các bang phái nhỏ đang đứng ở phía sau hắn cách đó không xa.
Những người này đều cúi đầu ủ rũ, vừa thấy Cổ Thiên Long nhìn lại, nếu không trợn mắt nhìn lại, thì cũng lẩn tránh không dám nhìn.
Nhìn thấy tình hình như vậy, Cổ Thiên Long trong lòng cũng lạnh lùng cười, quay đầu lại, trong đầu không khỏi bắt đầu lo lắng sau khi nắm được Thất Huyền môn, lên kế hoạch làm sao thâu tóm các bang phái nhỏ này.
Phía trước Cổ Thiên Long, có gần nghìn người mặc đồ nhiều màu tay cầm vũ khí, đang như bầy ong tấn công vào Thất Huyền môn, những người này đội hình tán loạn, cũng không có bất cứ sự phối hợp nào, do đó thương vong cũng không ít.
Nhưng Cổ Thiên Long cũng không cần, người đang tiến công cũng không phải là người của Dã Lang bang, mà là bang chúng của các bang như Thiết Thương hội, Đoạn Thủy Lưu, hắn vốn cũng không trông cậy vào những người này có thể đánh thủng tuyến phòng thủ của Lạc Nhật phong, là một cứ điểm rất hiểm ác, chẳng qua hắn muốn dùng đám người này để làm hao phí tinh lực đám người phòng thủ, sau đó mới dùng lực lượng tinh nhuệ của bang mà tấn công một kích chí mạng.
Vừa nghĩ đến Liên châu nỏ, khuôn mặt thanh tú của Cổ Thiên Long, cũng lộ ra vẻ vui sướng.
Nhắc tới Dã Lang bang có thể dễ dàng chiếm thế thượng phong như thế, cũng là nhờ vũ khí giết người lợi hại này.
Nếu không làm sao có thể toàn diệt đội ngũ đàm phán của đối phương, ngay cả những cứ điểm tại Lạc Nhật phong này, cũng sẽ làm cho Dã Lang bang tổn thất không ít nguyên khí, đối với kế hoạch thâu tóm các bang phái nhỏ sau này cũng hết sức bất lợi.
Mà loại vũ khí này Cổ Thiên Long cũng không tốn chút sức lực nào để có được, là hắn có được khi ở trong nhà cứ như là từ trên trời rơi xuống.
Mỗi khi Cổ Thiên Long nhớ tới việc này, trong lòng cũng cực kỳ vui sướng.
Đó là chuyện ba tháng trước, lúc ấy hắn đang ở Tổng bộ lên kế hoạch hành động lần này, đột nhiên có một kẻ quan quân tự xưng là thân thích của hắn xin gặp, hắn cũng có chút kinh ngạc, cùng với người nọ gặp nhau, kết quả đúng là một người anh họ của hắn. Nguyên mười mấy năm trước, đời trước của Dã Lang bang khi vẫn còn là mã tặc, có một nhóm người được quan phủ chiêu an, người anh họ này cũng ở trong đó, kết quả đã nhiều năm qua, người anh họ này cũng lên được tới chức phó tướng quân đội. Ngày ấy người anh họ phó tướng này, trùng hợp vận chuyển một số vật tư muốn đi Kính Châu một chỗ nào đó ở biên cương, vừa lúc đi ngang qua nơi này, nghe nói Cổ Thiên Long là bang chủ của Dã Lang bang, tự nhiên muốn ghé thăm người em họ này một chút.
Hai người vừa thấy mặt tự nhiên cảm khái ân cần thăm hỏi, sau đó kể cho nhau nghe kinh nghiệm bao năm nay, nghe đến Cổ Thiên Long nhắc tới gần đây phát sinh xung đột chém giết với Thất Huyền môn, mới nhếch miệng ngạo nghễ mà nói, việc này mưu tính làm gì, chỉ cần hơn trăm cây Liên châu nỏ của hắn, là có thể đem Thất Huyền môn từ trên xuống dưới giết sạch.
Người nói thì vô tâm, nhưng người nghe thì có ý, Cổ Thiên Long trong lòng khẽ động, liền thử thăm dò hỏi người anh họ này có thể cho hắn một ít Liên châu nỏ hay không? Đối phương nghe xong mỉm cười, cũng rất thẳng thắn nói với Cổ Thiên Long, trong số vật tư hắn vận chuyển cũng có khá nhiều Liên châu nỏ, cũng không phải là không thể cho hắn, chỉ là cần phải có một số ngân lượng để bịt miệng mọi người, hơn nữa cũng không thể cho nhiều được.
Cổ Thiên Long nghe vậy mừng rỡ, lập tức xuất ra hai vạn lượng bạc, đổi lấy ba trăm Liên châu nỏ từ người anh họ này, rồi giao cho kẻ tâm phúc bảo quản cẩn thận để sử dụng, do đó ngày hôm nay mới có thắng lợi liên tiếp như vậy.
"Phá rồi!"
"Đã phá được rồi!"
Những tiếng hô kinh thiên động địa làm cho Cổ đại bang chủ từ trong trầm tư sực tỉnh lại.
Hắn hơi giật mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên núi, chỉ thấy trên đó vốn cắm cờ của Thất Huyền môn, nay đã đầy người của các bang phái nhỏ, thật sự đã bị công phá.
Cổ Thiên Long hơi cau mày, hắn cảm thấy có chút kỳ quái, dựa theo lực phòng thủ của các cứ điểm trước đó, cửa ải cuối cùng này đáng lý ra là phải khó công mới đúng, làm sao chỉ trong chốc lát đã bị đám quân tạp nhạp này công phá, chẳng lẽ là có âm mưu gì sao?
Thần sắc của hắn trở nên âm trầm, phàm là người quen thuộc Cổ đại bang đều biết, đó là biểu hiện khi trong lòng hắn không vui, nếu như lúc này mà chọc giận hắn, sợ rằng muốn không chết cũng khó.
“Ồ, nếu đã phá, tại sao không đi lên?" Một thanh âm khó nghe vang lên, trong giọng nói cũng không có ý tôn kính Cổ đại bang chủ chút nào.
Theo lý thuyết Cổ Thiên Long hẳn là sẽ giận dữ, nhưng lúc này Cổ bang chủ lại quay người, rất cung kính hồi đáp:
"Trương tiên sư, ta thấy lần phá quan này có chút kỳ quái, sợ rằng có âm mưu gì đó bên trong, cho nên cẩn thận một chút vẫn là tốt nhất!."
"Sợ cái gì, có ta ở bên cạnh ngươi, chỉ bằng những người phàm tục này cũng có thể làm bị thương ngươi sao? Mau đi, mau đi! Ta đã ở đây cả đêm rồi, buồn muốn chết được, giải quyết bọn người Thất Huyền môn kia sớm một chút, lão nhân gia ta cũng sớm được nghỉ ngơi" Thanh âm này cũng không già nua, nhưng lại có giọng điệu rất kiêu căng, nghe xong khiến người ta cực kỳ chán ghét.