"Hàn đạo hữu cần gì phải tỏ vẻ lãnh đạm như vậy? Dù thế nào đi chăng nữa thì chúng ta đã gặp nhau vài lần nên cũng có thể coi là chỗ quen biết. Tuy nhiên, lúc này ta đợi ngươi ở dọc đường cũng bởi vì một việc khác. Ta muốn giao dịch một việc với đạo hữu, không biết Hàn đạo hữu có hứng thú không?" Bảo Hoa tươi cười nói.
"Giao dịch gì? Nói sơ qua cho Hàn mỗ nghe trước đi." Hàn Lập cười ha ha, tỏ vẻ như thể sao cũng được.
"Đạo hữu cùng ta qua chỗ khác rồi tiếp tục nói chuyện này được không?" Bảo Hoa liếc nhìn Ngân Nguyệt cùng Giải Đạo Nhân, sau đó lại đưa mắt về khoảng không ở gần đó rồi nói.
"Tốt, không vấn đề gì!" Hàn Lập lãnh đạm gật đầu, rồi thì thầm đôi câu với hai người Ngân Nguyệt, tiếp đó hắn liền bay theo Bảo Hoa tới một chỗ cách đó không xa lắm.
Một lát sau, Bảo Hoa cùng Hàn Lập đều đã đáp xuống một cồn cát nhỏ. Hai người giữ khoảng cách cỡ năm sáu trượng với đối phương.
Bảo Hoa khẽ điểm ngón tay, từng bó tơ nhỏ màu hồng nhạt bắn ra bốn phía. Những sợi tơ chợt lóe lên, bay vọt đi rồi biến mất vào không trung.
Toàn bộ cồn cát liền rung động, rồi một tầng cấm chế vô hình liền bao phủ nó vào trong.
Hàn Lập thấy vậy mới lạnh nhạt nói:
"Giờ đạo hữu có thể nói được rồi."
"Hàn đạo hữu cần gì phải nóng vội như vậy? Cách đây mấy ngày, thiếp thân có thu được một loại quả đàn hương rất quý hiếm, giờ muốn lấy ra một ít để cùng thưởng thức với đạo hữu. Mời Hàn đạo hữu ngồi!" Bảo Hoa nhẹ nhàng cười, rồi lại khẽ phất tay áo lên.
Cồn cát trước mặt rung lên, vô số hạt cát chuyển động loạn xạ, sau đó lại nhanh chóng hợp thành hai chiếc ghế đá màu vàng nâu và một cái bàn bằng đá dài mấy trượng trước mặt hai người.
Một cơn gió màu hồng nhạt khẽ thổi qua, trên mặt bàn chợt xuất hiện thêm hai trái linh quả màu tím, một bình linh tửu và hai cái chén bằng ngọc trong suốt.
Thần niệm của Hàn Lập quét qua hai linh quả màu tím, vẻ mặt thoáng kinh ngạc. Sau khi trầm ngâm một lúc, hắn không nói hai lời, liền ngồi lên chiếc ghế đá ở trước mặt.
Bảo Hoa tươi cười bước tới, rồi cũng ngồi lên chiếc ghế đối diện.
Linh tửu trong vắt như nước, linh quả giòn ngọt như lê!
Đợi cho Hàn Lập đặt chén rượu xuống, Bảo Hoa mới nghiêm mặt mở đầu câu chuyện:
"Thực ra lần này ta muốn cùng đạo hữu làm một giao dịch rất đơn giản. Đó là sau này, vào một thời điểm nhất định xin đạo hữu ra tay cuốn lấy một người để cho thiếp thân được rảnh rang đi làm sự việc đã dự định lâu nay."
"Cầm chân một người? Đạo hữu không thể nói cụ thể hơn được sao? Người đủ khả năng làm cho Bảo Hoa đạo hữu phải kiêng nể thì chắc chắn không phải là người tầm thường rồi." Hàn Lập cười khuẩy, tỏ vẻ vô cùng điềm tĩnh.
"Đạo hữu đừng hiểu lầm, đúng là ngay cả thiếp thân cũng không muốn đối mặt trực tiếp với người này. Nhưng ta chỉ cần đạo hữu bám lấy đối phương một thời gian thôi, cũng không nhất thiết phải đấu đến sống chết với hắn. Ta nghĩ, chỉ chút việc như vậy chắc là không làm khó được đạo hữu. Nếu như Hàn đạo hữu giúp được thiếp thân việc này thì ta sẽ thiếu đạo hữu một món nợ nhân tình rất lớn. Sau này khi đạo hữu cần đến sự giúp đỡ, nếu đủ khả năng chắc chắn ta sẽ không chối từ. Hàn huynh có hứng thú với giao dịch này không?" Bảo Hoa nhìn thằng vào mặt Hàn Lập, cũng chẳng hề hoang mang.
"Để được Bảo Hoa đạo hữu mang nợ thì khoản này đúng là không nhỏ chút nào. Nhưng đạo hữu định để ta đối phó người nào thì cũng nên nói cho ta đôi chút về tên tuổi của kẻ đó đi chứ." Ánh mắt của Hàn Lập chợt lóe.
"Người này cũng chẳng xa lạ gì với đạo hữu. Hắn chính là..." Gương mặt Bảo Hoa giãn ra như hoa nở, rồi khẽ nhúc nhích bờ môi, truyền âm cho Hàn Lập.
"Là hắn? Đạo hữu đang muốn đùa ta sao? Ta chỉ là một tên Đại Thừa mới tiến cấp thì làm sao có thể giằng co với đối phương đây? Hay là tốt nhất đạo hữu hãy mời người khác cao siêu hơn ta đi." Hàn Lập nghe xong liền cau mày, không ngần ngại từ chối thẳng thừng.
"Hàn huynh chớ vội từ chối sớm vậy! Ta có vật này, đạo hữu cứ xem qua rồi hãy nói tiếp." Bảo Hoa mỉm cười, một tay phất nhẹ bắn ra một vệt sáng màu trắng, chỉ lóe lên một cái đã đến trước mặt Hàn Lập.
Đây là một bình ngọc trong suốt, lớn cỡ bàn tay.
Cánh tay của Hàn Lập khẽ vung lên, bắt lấy cái bình. Sau đó hắn cúi đầu xem xét, hai mắt liền híp lại.
"Bảo Hoa đạo hữu có ý gì đây?" Hàn Lập vẫn chưa mở bình thuốc, mà còn hỏi ngược lại.
"Thiếp thân muốn dùng một lời hứa cùng với vật đó để đổi lấy sự tương trợ của đạo hữu." Bảo Hoa quả quyết đáp.
Hàn Lập hừ lạnh rồi không nói thêm gì nữa, hắn trực tiếp mở nắp bình, dùng thần niệm quan sát bên trong.
"Thần Giao Đan."
Lập tức hắn kinh ngạc thốt lên.
"Thật không ngờ kiến thức của Hàn đạo hữu rộng rãi đến vậy, chỉ mới liếc mắt qua đã nhận ra loại đan dược này." Bảo Hoa thấy vậy cũng tỏ ra hơi ngạc nhiên.
"Linh đan này là một trong vài loại hiếm hoi trên thế gian có thể tẩm bổ cho nguyên thần của tu sĩ Đại Thừa Kỳ, đặc biệt đối với người vừa mới tiến cấp thì công hiệu lại càng tăng thêm. Chỉ là phương pháp luyện chế loại đan dược này đã bị mất đi, làm cách nào Bảo Hoa đạo hữu lại có được nó?" Hàn Lập giơ cao bình ngọc, sắc mặt chợt biến hóa liên tục.
"Năm đó thiếp thân tìm được loại đan dược này trong động phủ của một gã tu sỹ ở thời thượng cổ. Ban đầu có đến bảy viên, nhưng nhiều năm trôi qua đến giờ chỉ còn lại duy nhất một khỏa. Như vậy chắc cũng đủ để chứng tỏ thành ý của thiếp thân với Hàn đạo hữu rồi chứ?" Bào Hoa ung dung nói.
"Xem ra đạo hữu rất coi trọng Hàn mỗ. Đạo hữu thực sự tin là ta có thể giúp ngươi níu chân người đó sao? Không sợ đến lúc đó năng lực của ta không đủ, lại làm hỏng mất kế hoạch của ngươi?" Hàn Lập thở dài rồi nói.
"Thật ra người ta định nhờ trước khi tụ hội không phải là Hàn huynh, mà là một người khác. Thần thông của đạo hữu này tuy không thấp, nhưng khả năng cầm chân người kia thành công thì giỏi lắm chỉ được một nửa mà thôi. Còn với Hàn đạo hữu lại khác. Khi ngươi chưa tiến cấp Đại Thừa mà đã có thể đánh ngang tay với những tên Đại Thừa Kỳ bình thường. Lúc này đã tiến cấp rồi, e là thực lực của đạo hữu lại tăng vọt không biết bao nhiêu lần. Không chừng ngay cả thiếp thân cũng chưa chắc đã là đối thủ của đạo hữu. Mà kế hoạch của thiếp thân lần này vô cùng quan trọng, chính vì vậy nên phải chọn mặt để gửi vàng. Cho dù có phải trả một giá rất đắt thì ta cũng sẵn sàng." Bảo Hoa mỉm cười, giữa hai bờ mi còn như ẩn như hiện nét quyết rũ ngọt nào.
"Một khi Bảo Hoa đạo hữu đã xem trọng tại hạ như vậy mà còn cự tuyệt thì thật là không phải. Được, vậy ta có thể ra tay giúp đạo hữu một lần. Nhưng ngoại trừ bình đan dược và một lời hứa ra, ta còn một điều kiện khác. Nếu đạo hữu đáp ứng, khi đó ta sẽ cầm chân người đó đúng một ngày một đêm. Như vậy chắc cũng đủ để đạo hữu hành động." Hàn Lập đắn đo một chặp rồi bỗng nhiên cười.
"Ồ, vậy Hàn đạo hữu hay nói rõ hơn đi!" Nụ cười trên khóe môi của Bảo Hoa tắt đi, vẻ mặt dần trở nên nghiêm nghị.
"Nếu đạo hữu lại lãnh đạo Ma giới một lần nữa, ta muốn ngươi không cho người của Ma tộc nhân cơ hội hai giới diện giao nhau mà xâm nhập vào trong Linh giới!" Hàn Lập nhìn chằm chằm Bảo Hoa giằn giọng.
"Tuyệt đối không thể! Hàn đạo hữu không thấy như vậy là quá đáng sao? Chỉ giúp ta một lần mà cũng dám đặt ra điều kiện cỡ này sao?" Khuôn mặt xinh như ngọc của Bảo Hoa trầm lại, giọng nói có vẻ như hơi gượng gạo.
"Tuy ta không biết nội dung cụ thể trong kế hoạch của đạo hữu, nhưng một khi đã muốn Hàn mỗ cầm chân người nọ thì chắc chắn ngươi đang chớp lấy cơ hội ngàn năm có một này. Hơn nữa hiện nay trong Ma giới, ngoài ta ra thì làm gì có ai sẽ giúp ngươi đây? Hay đạo hữu định đi tìm lão già Đồng Nha không ra gì kia? Kể cả hắn có đồng ý đi nữa thì cái giá phải trả sẽ cao hơn so với Hàn mỗ mấy lần. Hơn nữa không phải ai cũng vì một chút của cải mà chịu tạo cho mình một kẻ địch lớn như vậy." Hàn Lập điềm tĩnh đáp lời.
"Hừ, chẳng nhẽ ngươi không sợ mắc tội với người đó sao?" Hàng lông mày trên khuôn mặt vốn đang trầm ngâm của Bảo Hoa đã nhăn lại nhăn thêm.
"Đạo hữu biết rồi còn cố tỏ vẻ làm gì? Năm đó ta đã có xích mích với người đó, giờ có thêm một lần nữa thì cũng đâu khác biệt gì." Hàn Lập cười khuẩy không thèm để ý.
"Nói vậy cũng đúng. Nhưng ta tuyệt đối không thể hủy bỏ Thánh Tế khi hai giới diện xích lại gần nhau. Chỉ là nếu sau này được trở lại lãnh đạo Thánh giới, ta có thể ra lệnh cho những người trong tộc ta không tiến vào địa bàn Nhân tộc của ngươi nửa bước." Bảo Hoa nhăn mặt nhíu mày một hồi lâu mới chậm rãi trả lời.
"Chỉ mỗi Nhân tộc thôi vẫn chưa đủ. Nhân tộc và Yêu tộc ở Linh giới xưa nay luôn đoàn kết với nhau. Nếu Ma tộc các ngươi xâm lấn địa bàn của Yêu tộc thì Nhân tộc ta sẽ không ngồi yên." Hàn Lập trầm ngâm một lát rồi trở nên quyết đoán.
"Được, nếu chỉ giới hạn trong khu vực của hai tộc Nhân và Yêu thì điều kiện này có thể đáp ứng." Mãi đên lúc này Bảo Hoa mới chịu đồng ý sau một hồi cân nhắc.
"Tốt, đan dược này ta sẽ nhận trước, chúng ta lấy ma tâm ra để thề đi. Sau đó còn phải thương lượng chi tiết lần hành động này." Hàn Lập nghe vậy mới tỏ vẻ tươi cười.
Tất nhiên là Bào Hoa liền gật đầu đồng ý.
Một lúc lâu sau, Hàn Lập lại cùng Ngân Nguyệt và Giải Đạo Nhân bay đi. Mãi nửa ngày tiếp đó họ mới tìm được một dải đồi thấp bên ngoài rìa sa mạc, lập tức cả bọn liền đáp xuống.
Lại mười ngày trôi qua, trên không trung của tòa thành được đắp bằng đất đã có đến mấy vạn Ma tộc tinh nhuệ tụ tập. Bọn chúng đều tỏa ra từng đám khí đen cuồn cuồn. Trong đó, không tên nào có tu vi dưới cấp bậc Luyện Hư.
Giữa đám Ma tộc này là hàng trăm chiếc thuyền to lớn lơ lửng trong không trung. Đám người Hàn Lập cùng với mấy tên Đại Thừa Kỳ khác cũng đang ở trong đó.
Một lúc sau, không biết tiếng hiệu lệnh được truyền đến từ đâu, mấy vạn tên Ma tộc vây quanh những chiếc thuyền rồi ùn ùn kéo nhau bay về một phương xa.
Lại qua tiếp ba tháng nữa, ở một thung lũng hoang vu trong Ma giới, trên cao lúc này chớp lóe vô số hào quang, những tiếng trống vang lên rung động cả trời đất, khắp không trung đều là các vệ sĩ chen lấn đến chật ních.
Ấy vậy mà nơi này lại tụ tập đến mấy trăm vạn tu sỹ của Ma tộc. Người thì đang điều khiển ma khí bay qua bay lại, kẻ thì lại đứng yên lơ lửng trong không trung.
Đúng lúc này, trong một con thuyền lớn ngang với cả tòa đảo nhỏ, Hàn Lập cùng với những tên Đại Thừa khác tụ tập trong một căn phòng, đang lắng nghe âm thanh trong treo của Bảo Hoa vang lên:
"Đầu tiên ta sẽ cho những vệ sỹ bên ngoài chia làm nhiều nhóm, rồi để bọn họ đến quanh khu vực của thủy ấn ra sức thu hút sự chú ý của biển côn trùng với những con Minh Trùng cao cấp. Sau đó chúng ta dưới sự hộ tống của mấy vạn tu sỹ tinh nhuệ kia tiến vào thủy ấn theo một hướng khác.
Chỉ cần vào được bên trong thủy ấn là ta sẽ có thể kích hoạt một vài cấm chế tạm thời ngăn cản đàn côn trùng ở lại bên ngoài. Cuối cùng chúng ta cứ theo kế hoạch ban đầu, chia nhau ra đi làm nhiệm vụ của từng người."