“Ngươi sao lại đến đây?... Ồ! Ngươi đã tiến giai lên Hóa Thần?” Ngân sam nữ tử này tất nhân chính là băng hải chi chủ ngày xưa, bản thể là thập cấp băng phượng, nàng lúc này sắc mặt có chút khó coi.
Phải biết rằng, chính mắt nàng chứng kiến Hàn Lập từ Nguyên Anh trung kỳ tiến giai lên hậu kỳ, hiện giờ chỉ qua vài trăm năm đối phương lại đã tiến giai lên Hóa Thần. Tạo hóa của đối phương cũng thật lớn rồi.
Dù sao, tại nhất giới này Nguyên Anh hậu kỳ cũng có đến hơn trăm người, nhưng số người có thể tiến giai lên Hóa Thần cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
“Hắc hắc, Phượng tiên tử không phải cũng đã tiến giai lên Hóa Thần rồi sao? Tuy không biết đạo hữu làm thế nào có thể tới đây, nhưng đây chính là không gian tiết điểm. Nếu không ngại thì hãy cùng Hàn mỗ xuống phía dưới nói chuyện một chút. Việc này, hai ta không phải là không thể hợp tác.” Hàn Lập khẽ cười, chậm rãi truyền âm nói.
Mà trong lúc nói chuyện thì cơn lốc vốn đang cuồng oanh lôi hỏa đã tán loạn biến mất, cấm chế phụ cận cũng tự động ngưng lại. Bốn tu sĩ Kết Đan kỳ bên dưới tất nhiên cũng nhận được truyền âm của Hàn Lập, nên biết nữ tử trước mắt chính là một con yêu tu đạt tới Hóa Thần thì sắc mặt không khỏi trắng bệch. Lập tức cung kính đứng phân sang hai bên, nghênh đón ngân sam nữ tử.
Băng phượng trầm ngâm chốc lát, lông mày khẽ nhíu nhìn về phía bốn gã tu sĩ Kết Đan kỳ, rồi hóa thành một đoàn ngân quang bay xuống tiểu đảo phía dưới.
Bốn người kia lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, sau đó cũng lập tức theo xuống, dẫn nàng tới một tòa lầu các lớn nhất trên đảo.
Từ xa nhìn lại, một thanh niên y sam tung bay đang đứng ở lối vào lầu các, trên mặt hiện một nụ cười.
Đây không phải là tên tu sĩ nhân loại từng khiến nàng hận nghiến răng nghiến lợi thì là ai?
“Hàn đạo hữu hành động thật nhanh, đã chiếm cứ lấy đảo này. Không gian tiết điểm kia đang ở đâu?” Sắc mặt ngân sam nữ tử không được tốt lắm. Độn quang của nàng rơi xuống cách Hàn Lập mười trượng, không chút khách khí liền hỏi.
Hàn Lập cười, trước tiên khoát tay ra hiệu cho bốn gã tu sĩ Kết Đan kỳ. Bốn người này lập tức ly khai khỏi đây.
Lúc này hắn mới chậm rãi trả lời:
“Đạo hữu đã đến đây, cũng không cần phải nóng vội. Không gian tiết điểm không cách xa đây, chờ chúng ta nói chuyện xong ta sẽ tự thân dẫn đạo hữu đi xem, thế nào?”
“Ta có ngươi có gì cần nói chuyện? Chẳng lẽ mi nghĩ rằng sau khi tiến giai lên Hóa Thần thì có thể áp chế được ta sao?” Khuôn mặt nữ tử phủ một tầng băng lạnh, nhưng trong lời nói cũng lộ ra một sự kiêng kị nhất định.
“Đạo hữu muốn tìm không gian tiết điểm, cũng là muốn phi thăng lên Linh giới, đó cũng là mục đích của Hàn mỗ, nên tất nhiên chúng ta có thể hợp tác.” Thần sắc Hàn Lập không chút thay đổi.
“Hợp tác? Cùng với một tu sĩ nhân loại?” Băng phượng khẽ cười châm chọc.
“Kết cục của nhóm người Hướng đạo hữu, chắc rằng tiên tử đã biết. Nếu không đã không có mặt ở đây. Đạo hữu có thiên phú không gian thần thông, có thể xé rách không gian phụ cận mà xuyên qua. Nhưng khi tiến vào không gian tiết điểm thì sẽ có tác dụng to lớn khi đối mặt với cách giới chi lực. Mà thần thông của Hàn mỗi thì đạo hữu cũng thấy qua. Hơn nữa trên thân tại hạ còn sở hữu hai kiện thông thiên linh bảo. Nên sẽ không làm liên lụy đến tiên tử. Ta và tiên tử liên thủ thì khi sẽ tốt hơn tự mình tiến vào không gian tiết điểm rất nhiều. Cho dù không nói đến kết cục của mấy người Hướng đạo hữu, tiên tử cũng có thể biết được Xa lão yêu tiến nhập vào một không gian tiết điểm khác. Tuy rằng Xa lão yêu không để lại Nguyên Thần đăng nhưng kết quả thế nào không ai biết rõ. Nhưng sự cuồng bạo thì hơn hẳn tiết điểm ở đây. Nghĩ ra cũng biết không có mấy lạc quan…” Hàn Lâp không chút hoang mang mà bắt đầu khuyên băng phượng.
Ngân sam nữ tử nghe được những lời này thì mắt phượng khẽ lóe ngân mang, lạnh lùng hỏi:
“Ta tiến giai lên Hóa Thần, thọ nguyên lại bội tăng, cho dù ở lại nhân giới thêm vạn năm nữa cũng không thành vấn đề, đâu cần vội vã phi thăng linh giới, càng không cần hợp tác cùng ngươi.
“Thế ư? Nhưng nếu khi thọ nguyên tới thì sao? Phượng tiên tử đến lúc đó có nghĩ đến việc đi tìm không gian tiết điểm không?” Biểu tình Hàn Lập tựa tiếu phi tiếu, khẽ sờ cằm.
“Lời này có ý gì?” Ngân sam nữ tử vừa nghe thấy những lời này thì biến sắc.
“Không có gì, ta chỉ muốn đề tỉnh đạo hữu, không gian tiết điểm nơi này cũng chỉ có thể tồn tại hơn trăm năm thời gian nữa là sẽ tự băng hội tiêu thất. Phượng tiên tử nếu nắm chắc việc sẽ ở nhân giới tìm được một không gian tiết điểm phù hợp hơn thì coi như Hàn mỗi lúc nãy chưa nói gì.
Hàn Lập cười hắc hắc nói
“Sao lại có chuyện tình trùng hợp như vậy, ngươi định gạt ta ư?” Ngân sam nữ tử ngơ ngẩn, vẻ mặt không tin.
“Sự tình có thật hay không, Phượng đạo hữu ở đây quan sát không gian tiết điểm một thời gian là sẽ rõ. Tại hạ hiện giờ cần rời đi một thời gian ngắn, tìm kiếm những phương pháp có thể chống lại cách giới chi lực. Lần này tại hạ sẽ để lại một nữ đệ tử trấn thủ, đạo hữu có việc gì thì cứ việc phân phó. Đương nhiên nếu đạo hữu tiện tay chỉ điểm một chút thì Hàn mỗ cũng thay tiểu đồ đa tạ.” Hàn Lập vẫn tiêu sái vô cùng, không tiếp tục khuyên bảo nàng, mà lại chuyển sang đề tài khác.
“Ngươi sắp rời khỏi đảo này? Xem ra ngươi thực sự tính đến việc tiến vào không gian tiết điểm. Được rồi, coi như ngươi thành tâm, ta sẽ ở lại đảo này một thời gian. Nhưng chỉ cần ngươi nói một lời không thật thì ta sẽ quay đầu bước đi.” Băng Phượng nghe vậy thì có chút bất ngờ, cân nhắc một hồi lâu nàng mới miễn cưỡng gật đầu. Không cự tuyệt đề nghị liên thủ của Hàn Lập.
Hàn Lập tất nhiên cảm thấy vui mừng, khi này liền giương tay lên bắn ra một đoàn hỏa quang, hóa quang phá không biến mất không thấy bóng dáng.
Hắn vừa phát đi Truyền âm phù!
Hàn Lập thong dong nói chuyện cùng ngân sam nữ tử. Nhưng có vẻ nàng không thích nói chuyện, chỉ lạnh nhạt đối đáp vài câu rồi cũng không nói gì thêm.
Hàn Lập cũng không để ý, cũng dừng lại không nói nữa.
Lát sau, một đạo bạch quang từ phía không gian tiết điểm bay tới. Bạch quang tắt đi, bên trong hiện ra một hoàng bào nữ tử, ngọc diện như tranh. - Nàng chính là Điền Cầm Nhi.
“Tham kiến sư phụ!” Điền Cầm Nhi cung kính kiến lễ với Hàn Lập, rồi khoanh tay mà đứng một bên.
“Đây là đệ tử thân truyền của ngươi? Ồ! Là Long Ngâm chi thể?” Ngân sam nữ tử khẽ đảo qua Điền Cầm Nhi, thần sắc khẽ động, mục quang bắn ra.
“Đúng là như vậy.”
“Tiểu đồ thân là nữ nhi lại có thể chất như vậy, nghe nói bộ tộc Băng Phượng có tu luyện bản mệnh hàn nguyên kỳ diệu vô cùng, có thể tẩy tủy dịch kinh, cân bằng âm dương chi đạo, thần hiệu bất khả tư nghị. Không biết đạo hữu có thể ban cho tiểu đồ vài giọt. Nếu tiểu đồ có thể phá bỏ chướng ngại này thì cũng có hi vọng tiến vào đại đạo.” Hàn Lập mỉm cười, bỗng dưng lên tiếng.
Chuyện tình có liên quan đến Long Ngâm chi thể của Điền Cầm Nhi hắn tuy vẫn chưa nói gì nhưng đã tiêu tốn rất nhiều thời gian tra cứu các loại điển tích mới tìm được một phương pháp duy nhất để khắc phục thể chất này. Hiện tại cơ hội đã đến, hắn tất nhiên sẽ vì đồ đệ mà ra mặt.
“Hừ! Vài giọt? Hàn đạo hữu cũng vừa nói, bản mệnh hàn nguyên trân quý như vậy sao có thể tùy tiện ban tặng cho một nhân loại. Điều này còn phải phụ thuộc vào tâm tình của ta.” Băng Phượng cũng không khách khí mà nói.
“Điều này là tất nhiên rồi. Cầm nhi, ngươi cũng đã nghe Băng Phượng tiền bối nói rồi chứ. Phượng đạo hữu sẽ ở lại đây một thời gian ngắn, ngươi nhất định phải cung phụng cho tốt.” Hàn Lập cũng không tức giận, ngược lại cười vang, rồi quay sang nói đầy thâm ý với Điền Cầm Nhi.
Điền Cầm Nhi bên cạnh nghe thấy có phương pháp khắc phục Long Ngâm chi thể của mình thì ánh mắt sáng lên, giờ lại nghe Hàn Lập nói vậy thì càng mừng rỡ mà liên tục ‘vâng dạ’
Ngân sam nữ tử cũng không tức giận, chỉ liếc mắt nhìn Hàn Lập một cái nhưng không hề lên tiếng.
Chuyện kế tiếp liền trở lên đơn giản.
Hàn Lập tự mình dẫn Băng Phượng đi xem không gian tiết điểm, sau đó lại ở đảo thêm nửa tháng, thấy ngân sam nữ tử đối với Điền Cầm Nhi cũng không tệ, không có ý định bài xích lúc này mới an tâm rời khỏi tiểu đảo tại vụ hải. Khi đã ở ngoài trăm vạn dặm, Hàn Lâp liền hóa thành một đạo thanh hồng rời đi.
“Hàn đạo hữu, ngươi tính toàn định cùng băng phượng này liên thủ tiến vào tiết điểm?”
Từ trong tay áo hắn bắn ra một đoàn thanh quang, trong đó là một chiếc tiểu đỉnh. Tiểu đỉnh xoay tròn, từ trong đỉnh đồng từ bay ra.
Hàn Lập có chút kinh ngạc nhìn đồng tử.
Mấy năm nay đối phương trừ bỏ việc đòi hỏi hắn một chút tài liệu cùng đan dược thì cũng rất ít lên tiếng. Hiện tại đột nhên ra ngoài, rốt cục là vì chuyện gì?
“Ta định liên thủ với nàng một lần. Không gian thần thông của đối phương sẽ có trợ giúp rất lớn khi tiến vào tiết điểm.” Hàn Lập thản nhiên nói.
“Điều này cũng đúng. Tuy Băng Phượng không có huyết mạch Thiên Phượng chân chính nhưng cũng có truyền thừa được thiên phú không gian thần thông. Có nàng trợ giúp, ngươi tiến vào không gian tiết điểm cũng an toàn hơn một chút. Chăng qua đạo hữu trước khi rời khỏi Nhân giới có phải nên giải trừ hạn chế cho tại hạ, giải trừ sự giam hãm của Hư Thiên Đỉnh với lão phu. Chẳng lẽ đạo hữu đã quên việc này.” Đồng tử trước hết gật đầu tán thành, sau đó lại chuyển đề tài.
“Tất nhiên là không quên, nhưng Thiên Lan đạo hữu… Kim Khuyết Ngọc Thư tàn trang đưa cho ngươi nhiều năm như vậy cũng nên đưa cho ta thứ gì đó!” Thần sắc Hàn Lập không đổi, lại hỏi ngược lại việc ngọc trang.
“Phù đạo trong tàn trang này thực sự ta đã tìm hiểu một phần. Còn về chuyện có chính xác hay không ta cũng không dám cam đoan, hơn nữa cũng không thể thử nghiệm tại Nhân giới. Cũng bởi nguyên khí ở Nhân giới quá loãng, nếu thi triển phù lục tiên gia này thì người thi triển trước hết sẽ bị hút thành xác khô. Ngươi thực sự muốn chứ” Đồng tử nhướng mày.
“Tất nhiên là muốn, hơn nữa ngay cả Kim Khuyết Ngọc Thư Hàn mỗ cùng cần thu hồi, nếu tới được linh giới, tại hạ sẽ tự mình tìm hiểu một phen.” Hàn Lập nhàn nhạt trả lời
“Nếu đã như vậy, Hàn đạo hữu chờ một chút!” Đồng tử có chút chần chờ. Hắn hạ thân xuống tiểu đỉnh, nắp đỉnh mở ra, từ bên trong bay ra hai luồng linh quang hoàng – lục. Rất nhanh, nó đã bị Hàn Lập thu vào trong tay.
Một hoàng sắc mộc hạp cùng một khối ngọc giản màu thúy lục.