Mục lục
Phàm Nhân Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỉnh núi phía Tây của Bạch Trì sơn so với trong tưởng tượng của Hàn Lập thì lớn hơn một chút.

Trên đó không những có một tòa cổ tự mà còn có hơn mười thạch đình to to nhỏ nhỏ, bên trong đã có người tu tiên tụm năm tụm ba nói chuyện.

Đương nhiên bên ngoài thạch đình và cổ tự cũng có lơ thơ lác đác vài tu sĩ đi tới đi lui.

Xem ra lần tụ hội ở Bạch Trì sơn này đã có người nóng ruột đến sớm.

Hàn Lập đứng ở trên bầu trời nhìn một lát, mới xoay một vòng, hạ xuống một góc hẻo lánh trên ngọn núi.

Sau đó hắn mang theo Khúc Hồn tùy tiện hướng mấy thạch đình gần đó đi đến.

Với thần thức cường đại của hắn, không tồn nhiều thời gian đã đem nội dung nói chuyện của mấy tu sĩ trong đình nghe rõ rõ ràng ràng.

Trong số đó có một tòa gồm bốn tu tiên giả đang to miệng nói chuyện gây chú ý đối với Hàn Lập.

Hắn lắng nghe một chút, chủ đề đúng là sự tình chiến đấu giữa Ma đạo và Thất phái ở Việt quốc, tinh thần không khỏi run lên, không hề chần chờ đi qua.

“Lần này bị ma đạo đánh bại, chẳng những sáu phái Việt quốc phải triệt ly khỏi quê hương, mà ngay cả Nguyên Vũ quốc của chúng ta cùng Tử Kim quốc cũng gặp phải đại nạn trước mắt. Hiện tại xem ra bước tiếp theo của Ma đạo chính là đánh chúng ta trước tiên, rồi đến Tử Kim.” Một trung niên nhân trong bốn người khuôn mặt tái nhợt thở dài nói.

“Đúng đó, đại chiến lần trước dĩ nhiên là thực lực sáu phái tổn hao rất lớn, tiếp theo là tu sĩ hai nước đến trợ giúp cũng chết mất năm, sáu phần. Lần này bọn Thiên Tinh tông và các phái khác phải sứt đầu mẻ trán rồi!” Một tên thanh niên khoảng hai mươi tuổi, tiếp lời nói với vẻ vui mừng trước tai họa của người khác.

Nghe xong lời này của hắn, hai lão giả trong số ba người còn lại thần sắc như thường, không phản ứng gì. Nhưng trung niên nhân vừa mới nói lúc trước không khỏi lắc đầu cười khổ vài tiếng, mở miệng muốn nói gì đó.

Đột nhiên lúc này từ một bên truyền tới thanh âm của người khác.

“Chỉ sợ các đại phái chật vật không chịu nổi thì cuộc sống của tán tu cùng tu sĩ các gia tộc tu tiên như chúng ta cũng sẽ trở nên không dễ dàng gì. Người Ma đạo chỉ nói đến mạnh được yếu thua. Đến lúc đó chúng ta sẽ không thoải mái, tự tại như ngày hôm nay đâu.” Hàn Lập chậm rãi đi tới, trong miệng nói ra ý tứ của vị trung niên nhân kia.

Bốn người này nghe thấy có ngoại nhân ở phụ cận, trước tiên cả kinh, lập tức ngậm miệng không nói nữa.

Nhưng sau khi nhìn không ra tu vi của Hàn Lập thì bọn họ đều lộ ra vẻ bất an, đứng dậy cung kính thi lễ với Hàn Lập. Còn trung niên nhân lại vội vàng giải vây thay tên thanh niên:

“Vị tiền bối này, Dư hiền chất vừa rồi chỉ thuận miệng mà thôi, không có ý bất kính đối với các phái. Mong tiền bối không lấy làm phiền lòng.”

Mấy người này cho rằng Hàn Lập là tu sĩ cấp cao của các tiên phái ở Nguyên Vũ quốc.

Vẻ mặt thanh niên kia đồng dạng cũng trở nên khẩn trương.

“Ha ha, các vị đạo hữu không cần hiểu lầm, ta cũng là tán tu! Vừa rồi chỉ tùy tiện chen vào một câu mà thôi.” Hàn Lập mỉm cười, ôn hòa giải thích.

Bọn họ nghe Hàn Lập nói thế, lúc này mới yên tâm. Tuy không biết thân phận thật giả của hắn nhưng đối phương rất rõ ràng là không muốn truy cứu ngôn ngữ bất kính, mạo phạm vừa rồi.

Vì thế trong sự đón tiếp cung kính của mấy người, Hàn Lập ngồi xuống bên cạnh cái bàn đá trong thạch đình.

“Tiền bối có thể đến nơi này, đúng là vinh hạnh cho chúng vãn bối. Tuy nhiên lấy tu vi của tiền bối mà nói thì sao lại tham gia loại giao lưu trình độ này chứ?” Lão giả mặt đỏ có tu vi thâm hậu nhất trong bốn người câu nệ hỏi.

Cũng khó trách người này kinh ngạc như thế, phải biết rằng tiểu hội ở Bạch Trì sơn này bình thường rất khó hấp dẫn tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Tu sĩ cấp cao nếu muốn trao đổi, tự nhiên sẽ có loại tụ hội cao tầng khác.

“Một thời gian trước ta một mực tu luyện cách chỗ này không xa, nhưng gần đây nghe được tin tức đại bại của tu sĩ Việt quốc cùng tu sĩ của nước ta, cảm thấy được Tu tiên giới sẽ có thay đổi lớn, lúc này mới xuất sơn tìm hiểu. Các vị đạo hữu biết tin tức mới nhất về tình hình Ma đạo cùng Việt quốc sao?” Hàn Lập nhẹ nhàng kể.

Nghe hắn nói như thế, bốn người liếc mắt nhìn nhau trong chốc lát, nhưng lập tức ba người trong đó đồng loạt hướng đến một vị lão giả gầy gò còn lại.

“Nếu nói về tin tức linh thông thì đương nhiên phải kể đến Đinh lão ca, dù sao Đinh gia có rất nhiều sản nghiệp thế tục mở tại Việt quốc!” Lão giả mặt đỏ cười khan một tiếng, khéo nói.

Hai người khác cũng đồng loạt phụ họa tán đồng, điều này làm cho Hàn Lập nghe xong, trong mắt dị sắc lóe lên.

Lão giả họ Đinh nghe vậy, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ. Bất đắc dĩ đành phải mở miệng:

“Đệ tử Đinh gia chúng ta tại Việt quốc đích xác gần đây truyền về gia tộc một ít tình hình mới. Vốn mấy thứ này trong gia tộc không muốn truyền ra ngoài nhưng do các vị đều là bạn thân của Đinh mỗ và vị tiền bối này cũng muốn biết nên tại hạ sẽ nói một ít. Tuy nhiên xin các vị đừng dễ dàng tiết lộ ra ngoài.”

Nghe xong lão giả họ Đinh nói thế, ba người còn lại không khỏi tinh thần rung lên, liên tục gật đầu đồng ý.

Vì thế lão ho nhẹ một tiếng rồi chậm rãi kể:

“Mấy ngày trước mới nhận được tin tức nói rằng hiện tại Việt quốc rất hỗn loạn. Mặc dù Ma đạo kích phá liên quân sáu phái nhưng vẫn có một ít tu sĩ không rời quê nhà mà dựa vào địa thế không ngừng tập kích người Ma đạo, nghe nói trong đó có vài vị tu sĩ Kết Đan kỳ nữa, điều này làm cho Ma đạo có chút chật vật. Dù sao tu sĩ Kết Đan kỳ cũng không dễ đối phó, hơn nữa sáu phái tại Việt quốc đã cắm rễ lâu năm, thế lực ẩn tàng vẫn còn không nhỏ, làm cho Ma đạo tiếp nhận Tu tiên giới Việt quốc có điểm khó khăn.”

“Mà các gia tộc tu tiên ở Việt quốc hiện tại cũng chia làm ba loại thái độ, một loại thấy sáu phái đại bại liền lập tức trở mặt, chủ động quy thuận Ma đạo lục tông. Một loại khác cùng sáu phái có liên hệ cực kỳ thân thiết, sợ Ma đạo về sau xử lý nên đã cùng bọn họ triệt ly khỏi Việt quốc. Loại cuối cùng vẫn còn trong giai đoạn xem xét tình thế như thế nào mới quyết định.”

“Còn trọng địa mà thất phái chiếm cứ lâu năm, nghe nói ngoại trừ Yểm Nguyệt tông cùng Cự Kiếm môn còn chưa bị công phá, bốn phái còn lại đều đã hoàn toàn thất thủ. Nhưng thứ thu được rất ít, đại bộ phận vật phẩm trân quý đều bị đệ tử rút lui của sáu phái mang đi.”

“Theo ta nghĩ, nếu Ma đạo không ổn định Việt quốc thì sẽ không công kích nước ta hay Tử Kim quốc. Dù nhân thủ bọn họ nhiều nhưng thoáng cái chiếm cứ hai tiểu quốc cùng một quốc gia trung đẳng, chỉ sợ có chút quá sức. Cho nên nhất thời cũng không có biện pháp đối với tu sĩ sáu phái nhiễu loạn không ngừng đó.”

Lão giả chậm rãi nói ra một loạt tin tức và đưa thêm một chút kiến giải của chính mình.

“Đinh lão ca, ngươi phỏng chừng Ma đạo có thể cho chúng ta cơ hội tạm nghỉ lâu dài và các phái nước ta có thể ngăn cản công kích của đối phương không?” Lão giả mặt đỏ ở một bên nhịn không được chen vào hỏi.

“Điều này khó nói lắm. Dù sao ta biết cũng chỉ là một chút tin tức biểu hiện ra ngoài mà thôi, sự thật chân chính rút cuộc như thế nào chỉ sợ chỉ có trong lòng cao tầng các phái mới rõ.” Lão giả họ Đinh lắc lắc đầu trả lời, rồi liếc mắt nhìn trộm Hàn Lập.

Hiển nhiên hắn cho rằng Hàn Lập là tu sĩ phái nào đó của bổn quốc, cho nên nói mấy cái này có chút che che giấu giấu.

Tiếp theo lão tựa hồ không muốn nói về vấn đề này nữa, mà bỗng nhiên kể một sự tình làm Hàn Lập lắp bắp kinh hãi.

“Sáu phái Việt quốc lần này bởi vì triệt ly quá gấp gáp, đều không hẹn mà cùng dùng phương pháp “thằn lằn đứt đuôi”, chỉ mang theo đệ tử tinh nhuệ trong phái, còn để không ít đệ tử khác hi sinh mà chẳng hay biết gì. Về phương diện hạ thủ vô cùng tàn nhẫn nghe nói liên quan đến cao tầng của Hoàng Phong cốc. Bọn họ vì muốn để tâm phúc tinh nhuệ chân chính an ổn rời khỏi Việt quốc đã liên tiếp hi sinh hai nhóm đệ tử, cơ hồ đều là tất cả tu sĩ của Hoàng Phong cốc. Sách sách, thủ đoạn thật đúng là khó lường!”

Lão giả tuy nói rất thờ ơ nhưng Hàn Lập nghe xong trong lòng đột nhiên trầm xuống, sắc mặt hơi đổi.

May mắn là những người khác đều không nhìn hắn kỹ nên không ai nhận ra được vẻ mặt khác thường đó.

“Đinh đạo hữu, ngươi nói hai nhóm đệ tử Hoàng Phong cốc là như thế nào? Tại hạ có chút hứng thú về việc này!” Hàn Lập kìm hãm sự chấn động trong lòng, thản nhiên nói.

“Ha ha, một khi tiền bối đã hỏi, vãn bối tự nhiên sẽ nói chi tiết. Sự tình là như thế này, nghe nói cao tầng của Hoàng Phong cốc khi nhận được tin tức bất lợi từ tiền phương thì lập tức nghĩ ra quỷ kế “Kim thiền thoát xác”. Bọn họ trước tiên để một đám đệ tử triệt ly trước một bước rồi lén lút đem tin tức đó truyền cho gian tế của Ma đạo, nói những người đó chính là tinh nhuệ của Hoàng Phong cốc, mang theo rất nhiều linh thạch cùng tài vật, làm cho truy binh của Ma đạo bị hấp dẫn toàn bộ. Đồng thời để lại môn phái một đám đệ tử chẳng hay biết gì, rồi lợi dụng họ cùng với đại trận hộ phái hình thành cục diện giằng co với người Ma đạo. Sau khi có hai nhóm đệ tử hấp dẫn này, cao tầng của Hoàng Phong cốc mới đem tinh nhuệ tâm phúc chân chính cùng với của cải tích tụ hơn một ngàn năm rời đi theo hướng ngược lại.”

“Nghe nói nhân số an toàn rút lui của Hoàng Phong cốc ít nhất nhưng khi triệt ly cũng dễ dàng nhất, năm phái còn lại đều tập trung nhân thủ cùng đi nên lục tục đều bị truy binh rượt đuổi, chém giết rất nhiều, hơn nữa không ít tài vật đã rơi vào tay Ma đạo. Bởi vì Ma đạo bị hí lộng nên chuyện này đã lưu truyền rất rộng rãi trong Tu tiên giới của Việt quốc.” Lão giả không dám chậm trễ, giảng giải cho Hàn Lập nghe.

“Ồ, sự tình là thế sao. Đám đệ tử Hoàng Phong cốc bị vứt bỏ kia thật đúng là ngốc nghếch!” Hàn Lập thần sắc như thường, ung dung thấp giọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK