“Hàn đạo hữu, mười tên tu sĩ mà ngươi khiêu chiến, thật ra đều do những đại hộ thuê từ mấy đả thủ nhàn rỗi tới bổn đảo lập thành hộ vệ đội. Tuy bọn họ mỗi người tu vi không cao, nhưng bởi vì thường xuyên xuất hải bác sát yêu thú (ra biển giết yêu thú), còn thường cùng với tu sĩ trên đảo luận bàn tranh đấu, cho nên luận về kinh nghiệm chiến đấu cùng thủ đoạn của họ so với các tu sĩ bình thường hơn nhiều lắm. Đừng nói là tu vi bằng đối phương, chính là bình thường những tu sĩ có tu vi cao hơn hai ba tầng, thua trên tay bọn họ cũng không tính là sự tình gì kỳ quái!” Văn Tường thần sắc dương dương nói.
“Không có gì, Hàn mỗ chỉ là may mắn mà thôi!” Hàn Lập cười cười khách khí nói.
Luận về kinh nghiệm tranh đấu phong phú, hắn cũng không phải là ít!
“Đúng rồi, đạo hữu đã tới đây, phải chăng muốn đi Đăng Tiên Các làm thủ tục?” Văn Tường nhìn nhìn phương hướng Thanh sơn, quay đầu lại mỉm cười hỏi.
"Văn đạo hữu đoán đúng rồi. Tại hạ đích xác có việc xuống đảo này làm chút thủ tục, thuận tiện lựa chọn lấy một chỗ để tu luyện".
Việc này tính ra cũng không có gì phải giấu diếm, Hàn Lập liền thản nhiên nói.
“Ha ha! Đăng Tiên Các tại hạ cũng có qua mấy lần, không bằng để tại hạ đưa đạo hữu đi, dù sao cũng thuận đường! Nếu không Thanh Vân Sơn lớn thế này, thật sự khó tìm kiếm” Văn Tường nghe xong lời Hàn Lập, thành thật đề nghị.
Thấy đối phương chủ động nhiệt tình như thế, Hàn Lập cân nhắc một chút liền mở miệng đa tạ.
Vì thế, hai người sóng vai bay về hướng đại sơn phía trước.
“Thanh Vân Sơn tại bổn đảo, trừ Thiên Trụ Phong, Thiên Tiêu Phong, Thiên Môn Phong tam đại cự phong, ngoài ra còn có ba trăm sáu mươi bảy ngọn tiểu sơn, các loại động quật cùng sơn cốc lớn nhỏ không thể kể hết, có thể nói nơi đây có rất nhiều địa phương có thế tu luyện” Vừa phi hành về phía trước, Văn Tường vừa thao thao bất tuyệt giới thiệu núi non trước mắt cho Hàn Lập.
“Đương nhiên, tuy đại bộ phận Thanh Vân Sơn nằm trên một linh mạch không nhỏ nhưng mật độ linh khí nồng đậm khẳng định là không giống các nơi khác, bình thường mà nói ngọn núi càng cao thì linh khí lại càng sung túc thêm một chút, vì thế ba mươi sáu ngọn núi cao nhất có linh khí sung túc nhất liền trở thành đối tượng khiêu chiến của bổn đảo diễn ra mười năm một lần. Phàm là người trên ba mươi sáu ngọn núi này tu vi đều rất cao, có thể tùy ý khiêu chiến bon họ, nếu thắng liền có thể trở thành chủ nhân ngọn núi này. Các ngọn núi khác có linh khí kém hơn, bình thường chỉ cần có tu sĩ tiến vào Trúc Cơ Kỳ là có thể chọn một trong số những ngọn núi đó làm nơi tu luyện, cho nên tu tiên giả Luyện khí kỳ chỉ có thể thành thành thật thật mà tìm một ít sơn cốc hay động quật mà làm nơi tu luyện”.
"Trúc Cơ kỳ có thể có được một ngọn núi riêng của mình?" Hàn Lập cảm thấy ngoài ý muốn.
“Đúng vậy, chẳng qua Trúc Cơ kỳ tu sĩ bổn đảo đã đem chiếm cứ hết rồi, như vậy Luyện Khí kỳ tu sĩ chúng ta cũng không cần tơ tưởng đến loại chuyện tốt này” Văn Tường tự giễu nói.
"Ồ!" Các loại ý niệm trong đầu Hàn Lập lướt qua một lượt, cảm thấy có chút hưng phấn.
"Đúng rồi. Tam tọa chủ phong (ba ngọn núi chính) kia cao như vậy, trên đó linh khí không phải càng thêm sung túc sao!" Hàn Lập bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, tùy ý hỏi một câu.
“Đó là đương nhiên rồi, ngọn cao nhất kia chính là Thiên Trụ Phong, chính là nơi linh nhãn của bổn đảo đồng thời cũng là nơi tu luyện của đảo chủ Mộc Long chân nhân, không cho phép các tu sĩ khác tiến vào, nghe nói Mộc đảo chủ có tu vi Kết Đan trung kỳ, thần thông rất lợi hại. Mà Thiên Môn Phong cùng Thiên Tiêu Phong còn lại là động phủ của hai vị phó đảo chủ Viên Quân chân nhân cùng Khản Cầm chân nhân, mặc dù kém một chút so với Thiên Trụ Phong nhưng linh khí cũng gấp mấy lần so với các địa phương khác” Văn Tường nói xong cũng không khỏi lộ ra vài phần hâm mộ.
"Văn đạo hữu, hai vị phó đảo chủ cũng là tiền bối Kết Đan kỳ hay sao?" Hàn Lập nghe vậy, chậm rãi hỏi.
“Hai vị phó đảo chủ chẳng những là tu sĩ Kết Đan sơ kỳ mà lại còn là một đôi song tu đạo lữ” Vân Tường lắc đầu ảo não nói.
Nghe xong lời này, Hàn Lập cũng phải nhíu mày.
Một cái Khôi Tinh Đảo thế nhưng lại còn có ba gã Kết Đan kỳ tu sĩ. Thật đúng là vượt ra ngoài dự kiến của hắn.
Hàn Lập vừa cân nhắc vừa cùng Văn Tường tiến vào bên trong Thanh Vân Sơn, ngẫu nhiên còn gặp vài tên tu sĩ đang ngự khí phi hành.
Nhưng bọn họ cũng chỉ liếc mắt lãnh đạm nhìn hai người rồi phi hành rời đi.
Nửa khắc sau, dưới sự dẫn đường của Văn Tường, Hàn Lập rốt cuộc cũng tới được một ngọn núi cao.
Trên đỉnh núi xuất hiện một tòa tiểu lầu hai tầng, không biết là được tu kiến từ bao lâu rồi, bên ngoài chẳng những bẩn thỉu, hơn nữa vô cùng cũ kĩ, trên cửa lộ ra một tấm biển, mặt trên có viết ba chữ màu đen “Đăng Tiên Các”.
Nhìn đến đây, Hàn Lập không khỏi mơ hồ.
"Trong này chính là…" Tuy đã thấy môn bài nhưng Hàn Lập cảm thấy khó tin không khỏi quay sang hỏi Văn Tường.
"Tuy không muốn thừa nhận việc này, nhưng nơi này đích xác chính là Đăng Tiên Các" Văn Tường lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
“Được rồi! Ta liền đưa ngươi đến trong này, tiền bối phụ trách Đăng Tiên Các tính tình có điểm quái dị! Đạo hữu nên chút ý một chút” Văn Tường phất tay cáo từ Hàn Lập, trước khi chia tay đã truyền thanh cảnh báo.
Hàn Lập thản nhiên nhìn người thanh niên dần biến mất, sau đó lơ đãng lắc đầu, thần sắc như thường hạ xuống trước lâu các, chậm rãi đi vào.
Nhưng hắn mới vừa đi tới trước cửa, bên tai liền truyền đến một tiếng thanh âm có chút âm lệ.
"Tiến đến đây đi! Cửa ở chỗ này".
Nghe xong lời này, trong lòng Hàn Lập không khỏi rùng mình, nhưng cũng nhanh chóng đi vào lầu các.
Vừa vào bên trong lầu, hắn lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Bên trong chính là hoàn toàn tương phản với bên ngoài, trang hoàng hoa lệ vô cùng.
Mặt đất trải thảm màu hỏa hồng được làm bằng ti trù trân quý, trên vách tường nạm vàng khảm ngọc, vô số bảo thạch bề mặt không ngừng lóe sáng, có vài loại Hàn Lập cũng không biết là loại hoa thảo diễm lệ nào, đặt ở mấy góc sáng sủa.
Mà đối diện Hàn Lập hé ra một chiếc thạch sàng (giường đá) cổ quái, chiếc sàng này phóng ra dị quang mênh mông, tuy không biết là được làm từ vật liệu gì nhưng khẳng định phải là phi thường trân quý.
Phía trên, một trung niên nhân sắc mặt tiều tụy đang nằm đó, người này mặc một chiếc áo bằng da yêu thú (bì yêu) màu hỏa hồng huyễn lệ, hai tay ôm một viên trân châu lớn màu trắng, đang nhìn Hàn Lập.
“Ra mắt tiền bối, tại hạ phải làm thủ tục định cư, xin hỏi có phải tiền bối phụ trách việc này không?” Hàn Lập nén cảm giác ngạc nhiên trong lòng xuống, khom người thi lễ cung cẩn hỏi.
"Định cư? Có bảo nhân chứ?" Trung niên nhân ho nhẹ một tiếng, hữu khí vô lực hỏi.
“Có!” Hần Lập lấy ra văn thư Cố gia cấp, tiến lên hai bước đem giao cho trung niên nhân.
Hắn cũng không dám cười người này, bởi vì linh lực dao động trên người đối phương rõ ràng nói cho hắn biết người này chính là một tu sĩ cường đại thực lực đã đạt đến Trúc cơ Hậu kỳ.
Trung niên nhân tiếp nhận văn thư trong tay Hàn Lập, thoáng đảo qua rồi đặt xuống, trong mắt tinh quang chợt lóe, bắt đầu dò xét hắn.
“Ta nghe nói có một tu sĩ mới lên đây, lấy tu vĩ ngũ tầng liền đánh bại người trong hộ vệ đội, không phải chính là ngươi chứ!” Bàn tay trung niên nhân vuốt ve khỏa trân châu trong lòng, có chút thờ ơ, đột nhiên hỏi.
Nghe được câu hỏi của đối phương như vậy, Hàn Lập trong lòng cả kinh, miệng vội vàng khiêm tốn nói: “Vãn bối chỉ là may mắn mà thôi! Cũng không có gì đáng kể”.
"Hừ! May mắn…" Người này cười lạnh hừ một tiếng.
Thấy vẻ mặt đối phương, Hàn Lập khẽ nhíu mày, đồng thời trong lòng có chút nghi hoặc.
“Tràng tỷ thí này chính là sự tình ngày trước, người này như thế nào mà biết được?”
Phản phất nhìn ra Hàn Lập có chút khó hiểu, trung niên nhân nắm thật chặt bì yêu trên người, thần sắc bất động nói:
“Tên gia hỏa hộ vệ đội bị ngươi đánh bại cũng chính là tên đệ tử bất tài của ta, không ngờ lại bại trong tay đối thủ có tu vi thấp hơn, ta đã cho hắn đi diện bích rồi, dĩ tác trừng giới (xử lý kỷ luật)”.
Vừa nghe thấy lời này, Hàn Lập có chút ngẩn ngơ, miệng cười khổ.
Cái này không phải là rất xảo hợp sao! Chẳng lẽ vị này muốn trả thù cho đồ đệ?
Hàn Lập có điểm bất an.
“Yên tâm, sự tình này chính là của vãn bối các ngươi, ta sẽ không lấy lớn hiếp nhỏ. Nhưng năm năm sau, ta hy vọng người cùng tên đồ đệ bất tài của ta tỷ thí một hồi, bất luận là thắng hay thua ta cũng đều không truy cứu chuyện này” Trung niên nhân liếc mắt nhìn Hàn Lập, lạnh nhạt nói.
“Một khi tiền bối đã có yêu cầu, vãn bối đương nhiên sẽ không cự tuyệt!” Hàn Lập trong lòng khổ sở không ngớt, miệng lập tức đáp ứng.
Thấy Hàn Lập đáp ứng rõ ràng như vậy, trung niên tu sĩ không khỏi nghi hoặc nhưng lập tức lộ ra vẻ hài lòng.
“Về việc định cư lúc nãy, ta sẽ cấp cho ngươi!” Bạch quang chợt lóe trên tay, trân châu bỗng nhiên biến mất, trung niên nhân đứng dậy bước tới chậm rãi nói.
Cái gọi là thủ tục định cư trên đảo rất đơn giản, trung niên nhân xuất ra một khối kim sắc thư sách, điền tên Hàn Lập vào đó, đương nhiên lục sắc ngọc bài lúc trước của Hàn Lập tự nhiên là phải thu lại, mà đổi thành một cái lam sắc ngọc bội.
Ngọc bội này lam quang lấp lánh, cũng chính là một kiện pháp khí cấp thấp, nghe trung niên nhân nói, vật ấy có hiệu quả tị thủy, ở trên đảo cũng khá hữu dụng.
Nhưng tiếp sau đó, trung niên nhân lại lấy ra từ trên người một kiện ngân sắc họa sách, vứt cho Hàn Lập.
“Địa phương trên mặt có kim quang nghĩa là đã có người ở đó, còn lại là nơi có thể tu luyện, ngươi chính mình tự lựa chọn đi! Khụ, khụ….” Trung niên nhân thân thể tựa hồ có chút không khỏe, mới nói được mấy câu liền không ngừng ho nhẹ, hình dạng như đang mang bệnh nặng.