"Bất quá, có thể vì một nữ tử mà đưa thân vào nơi nguy hiểm. Ta cũng đánh giá cao hắn." Hắc bào nhân lại lầm bầm một câu rồi quay đầu xem chỗ cách đó không xa một chút.
Một cái Truyền Tống Trận đơn sơ dị thường, Hắc bào nhân ánh mắt liên tục chớp động.
Khi người này cảm ứng được Hàn Lập còn cách nơi đây hơn mười dặm thì đột nhiên đứng dậy đi tới Truyền Tống Trận.
Một lát sau, người này trong ánh bạch quang chớp động biến mất.
Hàn Lập đồng dạng cảm ứng được di chuyển của Hắc bào nhân liền cẩn thận hướng nơi này bay vụt đến. Trong giây lát cảm ứng được đối phương đã biến mất, không khỏi trong lòng ngạc nhiên.
"Chẳng lẽ người này thi triển ẩn nặc độn pháp, muốn ở một bên ám toán mình?" Trong lòng nghĩ vậy, Hàn Lập rùng mình, tự nhiên cẩn thận hơn.
"Đây là…"
Nhưng khi hắn cẩn thận tới gần đỉnh Thiên Trụ Sơn thì thấy được một tiểu Truyền Tống Trận dị thường nọ, sắc mặt khẽ biến. Sau khi xoay chuyển ánh mắt thấy bên cạnh Truyền Tống Trận có một tảng đá, trên dùng lưỡi dao sắc bén khắc bốn chữ, cực kỳ rõ ràng.
"Chờ ở phía sau "
Hàn Lập thấp giọng đọc bốn chữ này, sắc mặt có chút khó coi, trong lòng thầm mắng đối phương xảo trá.
Mặc dù lấy tạo nghệ về pháp trận của hắn thì chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra Truyền Tống Trận đơn sơ như thế thì không thể truyền đến địa phương xa. Nhưng cho dù như thế, nếu tùy tiện truyền đến một nơi đối phương đã bày sẵn mai phục thì chẳng phải là tự đầu vào rọ hay sao. Càng không xong chính là một khi truyền tống qua thì hắn căn bản không biết đám lão giả tóc còn có thể tìm được hắn hay không?
Nhìn tấm bia đá do đối phương nhắn lại, hiển nhiên bây giờ ngoài cách cùng đối phương đối mặt ra thì căn bản không có cơ hội cho hắn cò kè mặc cả.
Nếu trì hoãn thời gian mà đối phương nhất thời bỏ đi thì phiền toái lớn.
Hắn cũng không dám khẳng định đối phương có làm như thế hay không.
Dù sao hắn đã diệt sát song tu bạn lữ của tông chủ Âm La Tông, nếu đúng như lời vị ma đạo tông chủ này nói thì có làm như thế cũng cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Xem ra nếu muốn tìm được phương pháp giải trừ Phong hồn chú thì cũng chỉ còn cách mạo hiểm thử một lần.
Hàn Lập trên mặt âm tình bất định một hồi lâu rồi trong lòng rốt cục có quyết định.
Hắn trước tiên dùng thần thức quét qua khu vực phụ cận, xác định không có ma tu khác ẩn núp thì mới móc ra Truyền Âm Phù. Sau khi thấp giọng nói vài câu gì, tay giương lên hóa thành một đạo hồng quang nhằm một phương hướng bay đi.
Sau đó Hàn Lập không hề chần chờ, vỗ túi linh thú bên hông một cái, tam sắc Phệ Kim Trùng theo gió bay ra hóa thành tam sắc chiến giáp bao phủ trên người Hàn Lập.
Hắn lại phất tay áo một cái, lam sắc tiểu thuẫn bắn ra che ở trước người. Tay kia thì vừa lộn, sau khi bạch quang hiện lên, một tấm lụa mỏng phảng phất như cái khăn xuất hiện ở trong tay.
Hàn Lập cúi đầu xem cái khăn này một chút, trong mắt hiện lên một tia dị sắc.
Cái khăn này đúng là hộ thân chi bảo ngày đó Nam Cung Uyển tặng hắn.
Hàn Lập lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve tẩm khăn bóng loáng, đứng im lặng.
Nhưng một lát công phu sau, Hàn Lập khoát tay, dựng lên trên người thêm một tầng bảo hộ, thân hình thoáng một cái, người đã bước vào Truyền tống trận.
Sau khi hít sâu một hơi, Hàn Lập giương tay lên, đánh một đạo pháp quyết vào một góc Truyền Tống Trận.
Bạch quang đại phóng rồi Hàn Lập trong Truyền tống trận biến mất vô tung vô ảnh.
Cách Thiên Trụ Sơn hàng ngàn dặm có một hồ nước. Một cái vô danh tiểu đảo nằm giữa hồ nước, bạch sắc linh quang nhẹ phát sáng. Thân ảnh Hàn Lập hiện lên.
Khi hắn mới vừa truyền tống ra, trong nháy mắt không để ý đến việc sau khi truyền tống thân thể không được khỏe, mà không chút nghĩ ngợi trước tiên thúc dục lam quang thuẫn trước người, nhất thời đem cái thuẫn này bành trướng, đem hơn phân nửa thân thể che ở sau đó.
Bất quá Hàn Lập không có cảm nhận được bất cứ công kích gì, lúc này trong lòng mới hơi bình tĩnh hướng chung quanh đánh giá một chút.
"Không cần lo lắng, đối phó với một gã Nguyên Anh Sơ Kỳ tu sĩ, tại hạ còn chưa cần đánh lén. Mặc dù nghe nói ngươi không phải một tu sĩ sơ kỳ phổ thông." Một thanh âm xa lạ đối diện Hàn Lập cách đó không xa truyền đến.
Hàn Lập vừa nghe thấy thanh âm này, trong lòng vừa động.
Người này tuyệt đối không phải là Âm La Tông tông chủ, chẳng lẽ thật sự là ma tu khác làm việc này? Hàn Lập trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, hướng chỗ thanh âm truyền ra nhìn qua.
Chỉ thấy một gã hắc bào thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi, ngoài khoảng cách hơn ba mươi trượng hay tay vắt sau lưng bất động thanh sắc nhìn.
Mặc dù Hàn Lập chưa bao giờ gặp qua chân diện mục của Âm La Tông tông chủ, nhưng vô luận hình thể hay thanh âm thì người này cũng quyết không phải là Hắc bào nam tử đã giao đấu với Hợp Hoan lão ma trong biên giới chi chiến ngày đó.
"Hừ! sẽ không đánh lén, vậy sao phải dùng loại thủ đoạn Phong hồn chú hạ thủ bạn lữ của ta." Hàn Lập ánh mắt đảo qua, dĩ nhiên không cách nào nhìn ra tu vi của người đối diện. Điều này làm cho hắn hai mắt híp lại, trong tâm thêm cảnh giác nhưng trong miệng lại lạnh lùng châm chọc nói.
Lúc này, hết thảy xung quanh đã lọt vào trong mắt.
Đây là một chỗ bên bờ ao đầm, nước bùn ao đọng, khắp nơi đều ẩm ướt dị thường, cách đó không xa là một mảnh rừng cây nhỏ thấp. Lại mơ hồ có tiếng sóng truyền đến.
Hàn Lập nhíu mày, tâm thần trong nháy mắt tỏa ra, cảm ứng được linh khí dị thường ba động, quả nhiên có bày cấm chế.
Mặc dù phỏng chừng cũng không phải là pháp trận quá lợi hại nhưng truyền tống đến nơi này hoàn toàn đánh mất lợi thế.
"Hắc hắc! nếu không dùng loại thủ đoạn này thì Hàn đạo hữu sao có thể ngoan ngoãn đến đây. Tại hạ mặc dù có chút thần thông nhỏ nhưng chưa tự đại đến mức cùng cả tông môn các ngươi đối kháng" Thanh niên không tức giận chút nào, ngược lại chậm rãi nói.
"Các hạ không phải Âm La Tông tông chủ?" Hàn Lập trừng mắt nhìn đối phương, đột nhiên chuyển giọng nói.
"Như thế nào, tại hạ có chỗ nào giống Âm La Tông tông chủ sao?" Hắc bào thanh niên cười hắc hắc nói.
"Không giống, nhưng có thể dễ dàng lẻn vào Lạc Vân Tông, hơn nữa đả thương người còn có thể bình yên rời đi. Ta thật sự không biết Quý tông còn có cao nhân như các hạ vậy. Không biết vì sao không xuất hiện trong đại chiến vừa rồi" Hàn Lập hình như có chút khó hiểu, nhưng lại phảng phất tại lầm bầm lầu bầu.
"Mặc dù tại hạ rất muốn giải thích cho Hàn đạo hữu một chút nhưng ta muốn đạo hữu đến đây không phải vì muốn khai báo lai lịch của tại hạ. Các hạ có mang Kim Lôi Trúc pháp bảo đến không." Thanh niên nhẹ nhàng cười, lộ ra vẻ quỷ dị nói.
Nghe thanh niên nói vậy. Hàn Lập lạnh lùng trừng mắt nhìn đối phương, không có nói câu gì.
"Khụ! Hàn đạo hữu nếu là muốn trì hoãn thời gian thì sợ rằng phải thất vọng. Ta thiết hạ Truyền Tống Trận nhưng chỉ có thể truyền tống hai lần mà thôi. Một khi dùng hết hai lần, một đầu Truyền Tống Trận sẽ tự động hủy diệt. Không có nửa ngày thời gian bọn họ tuyệt vô pháp tìm tới nơi này. Ta nghĩ nửa ngày thời gian cũng đủ xử lý tốt chuyện giữa ngươi và ta " Hắc bào thanh niên hết sức tự tin nói.
"Hừ! ngươi muốn biết Kim Lôi Trúc pháp bảo có trên người ta hay không. Có phải không trước tiên nói cho ta biết phương pháp giải trừ Phong hồn chú?" Hàn Lập trong mắt hàn quang chợt lóe, nhưng ngữ khí hơi hòa hoãn nói.
"Phương pháp giải từ Phong hồn chú trong ngọc giản này. Nhưng trước tiên đem Kim Lôi Trúc pháp bảo cho tại hạ liếc mắt một cái. Ta cùng bản tông Tông chủ bất đồng. Ta chỉ muốn Kim Lôi Trúc này, còn chuyện ngươi diệt sát bạn lữ của hắn thì ta không can hệ. Ta cũng chẳng muốn nhúng tay vào việc này." Thanh niên trên mặt vẻ tươi cười vừa thu lại, bàn tay vừa lộn rồi một khối ô hắc ngọc giản xuất hiện ở trong tay.
Tiếp theo thanh niên thâm ý nhìn lại đây.
"Đương nhiên có thể. Kim Lôi Trúc pháp bảo mặc dù rất trọng yếu, nhưng đối với tại hạ bạn lữ càng coi trọng hơn vài phần" Hàn Lập hai hàng lông mày nhíu lại không chút do dự nói.
Sau đó hắn hai tay hướng trước ngực hợp lại, rồi nhẹ nhàng phân ra, một tiếng lôi minh vang lên, tiếp theo một tia kim hồ rất nhỏ hiện ra, một quả thanh sắc tiểu tiễn xuất hiện ở trong tay.
Hàn Lập dùng hai ngón tay mang theo tiễn này, mặt vô biểu tình liếc thanh niên một cái.
Thanh niên thấy tình cảnh này, trong mắt vẻ tham lam chợt lóe lên, lập tức hơi trầm ngâm một chút rồi đột nhiên cổ tay run lên.
Nhất thời hắc sắc ngọc giản trong tay chậm rãi hướng Hàn Lập bay đi. Tốc độ lại cực kỳ chậm giống như có một sợi dây vô hình dính đằng sau.
Hàn Lập đầu tiên là ngẩn ra rồi lập tức rõ ràng dụng ý của đối phương. Cũng không nói gì, đồng dạng cầm tiểu tiễn trong tay ném ra với tốc độ vừa phải, chậm rãi hướng đối phương bay đi.
Hai người mặc dù tay thao túng đồ vật nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn mặt nhau, mắt không chớp một cái.
Khi hai cái đồ vật giao qua nhau thì Hàn Lập cùng thanh niên đều âm thầm thở một hơi. Thần sắc hơi buông lỏng một chút.
Hai người cơ hồ đồng thời bắt được vật bay đến, vội vàng nhìn thật kỹ.
Kết quả hai người sau khi hơi phân biệt cẩn thuận một chút thì trên mặt cùng hiện ra vẻ cười khổ.
"Đây là Kim Lôi Trúc pháp bảo của các hạ?" Hắc bào thanh niên cười lạnh, hai tay đột nhiên chà xát, một ngân sắc hỏa diễm bùng lên đem thanh sắc tiểu tiễn trong tay nháy mắt hóa thành tro bụi.
"Tại hạ cũng đồng dạng không nghe nói đến qua ngũ hành công pháp căn bản nhất mà có thể giải trừ Phong hồn chú" Hàn Lập mặt không chút thay đổi mà lam hỏa trong tay dâng lên, ngọc giản trong nháy mắt ngưng kết thành băng, sau đó vỡ vụn biến thành tinh quang, biến mất vô tung vô ảnh.
"Hừ! xem ra chúng ta cũng không tin nổi đối phương, bất quá ta không quan tâm. Tại hạ hỏi Hàn đạo hữu một lần cuối cùng; có nguyện ý đem Kim Lôi Trúc pháp bảo giao ra đây hay không? Nếu đem bảo vật này giao cho ta, ta sẽ quay đầu đi và lập tức lưu lại phương pháp cứu trị quý bạn lữ. Nếu không tại hạ sau khi diệt đạo hữu xong thì đồng dạng có thể tìm được pháp bảo này. Cổ Bảo này chắc chắn các hạ mang theo người." Hắc bào thanh niên thần sắc âm lệ, trên người tản mát ra một tia sát khí, trên mặt ẩn hiện vẻ dữ tợn.
"Quả là trùng hợp! ý nghĩ của đạo hữu và tại hạ có vài phần tương tự. Nếu các hạ thi triển Phong hồn chú, thì phương pháp giải trừ cũng nhất định trong đầu ngươi. Chờ ta giết ngươi xong, đồng dạng có thể tra xét trong nguyên thần, tới lúc đó ta nghĩ sẽ biết được." Hàn Lập nhẹ thở một hơi, âm hàn nói.
"Sưu hồn ta? Trăm năm nay ngươi là người thứ nhất dám nói chuyện vói ta như thế. Ta sẽ cho ngươi bảo toàn thi thể." Hắc bào thanh niên giận dữ cười rộ lên, khoát tay phát ra mấy đạo pháp quyết bay về bốn phía.
Phụ cận chợt có một trận oanh minh truyền đến, bảy đạo bạch sắc quang trụ chói mắt phóng lên cao. Đồng thời có tiếng rồng ngâm truyền đến. Bảy cột sáng hiện lên đồng thời hiện lên một con ngân bạch sắc giao long, ngửa đầu tê hống.
"Không tốt, là Thất long thung! chủ nhân mau tránh ra." Hàn Lập chưa kịp thấy rõ ràng bảy hạt châu này có gì ghê ghớm thì bên tai vang lên thanh âm hoảng sợ của Ngân Nguyệt, tựa hồ cực kỳ sợ hãi.