Mục lục
Phàm Nhân Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy nhiên ba người cũng là những kẻ vô cùng cẩn thận, nên không ngay lập tức hạ xuống bên cạnh bộ hài cốt mà liếc mắt nhìn nhau, sau đó lão già họ Ngô mới cẩn thận từng li từng tí búng một ngón tay ra, một tia sáng đen toát ra từ đầu ngón tay từ từ hạ thấp xuống phía dưới.

Ngoài dự liệu của ba người, tia sáng đen vừa hạ xuống chạm tới sợi xích dài màu huyết sắc bỗng nhiên “Đằng” một tiếng bốc cháy rào rạt.

Chỉ sau thời gian vài hô hấp, sợi huyết xích trông có vẻ rất có lai lịch bỗng hóa thành tro tàn.

Hài cốt của Thiên Vu phía trong dưới ngọn lửa đen này vẫn không hề thay đổi chút nào mà bảo trì nguyên vẹn hoàn hảo như lúc ban đầu.

Ba lão giả thấy vậy thì quá đỗi vui mừng.

Lão già họ Ngô lại càng không chần chờ gì nữa, pháp quyết trên tay thu lại tức thì lửa đen phía dưới chớp lên rồi tắt ngấm.

Lão giả này thân hình lay động một cái liền hạ xuống chỗ đoạn xương cốt đã vụng trộm dò xét từ lúc trước.

Trung tâm của miếng xương cốt này, bất ngờ chính là bóng đen mơ hồ rất giống với ngọc giản mà lúc trước đã thấy.

Hai lão giả khác thấy vậy, đồng dạng cũng hưng phấn bay xuống.

“Hiện tại hai vị đạo hữu có khả năng phân biệt rõ vật ở nơi này chưa?” Lão già họ Ngô ngưng thần tinh tế đánh giá bóng đen bên trong xương cốt, sau một lúc lâu mới nhướng mày hỏi.

“Không được. Trong xương cốt của Thiên Vu đại nhân có một lực lượng quấy nhiễu thần thức nào đó, mặc dù có thể quan sát rõ ràng hơn bên ngoài một ít, nhưng một khi thần niệm xâm nhập vào bên trong thì sẽ lập tức bị đánh tan ra, không cách nào xem rõ diện mạo chân thực của vật này.” Lão giả họ Dư thu hồi ánh mắt, buồn bực nói.

“Lực lượng thần niệm của tại hạ còn kém xa hai vị đạo hữu, nếu nhị vị còn không làm được thì tiểu đệ lại càng bất lực.” Lão giả cuối cùng than nhẹ một tiếng trả lời.

“Được rồi, mặc kệ nó là vật gì, nhưng đã là Thiên Vu đại nhân lưu lại thì quá nửa cũng có liên quan tới y bát truyền thừa. chúng ta cứ trực tiếp phá vỡ lấy nó ra chẳng phải là sẽ rõ ràng hết thảy hay sao.” Lão giả họ Dư liếm liếm môi, cười một cách quái dị nói.

Tiếp đó, không chờ hai người kia trả lời, ánh áng trắng lóe lên, một thanh Cốt Kiếm hẹp dài màu trắng xuất hiện trong lòng bàn tay, rung lên một cái lập tức hung tợn chém xuống vị trí của bóng đen.

“Phanh” một tiếng.

Cốt kiếm màu trắng vừa tiếp xúc với xương cốt trong nháy mắt, uy năng lớn lao ẩn chứa trong đó lại bị một luồng lực lớn từ phía dưới đánh bật trở lại rồi tiêu tan toàn bộ mà biến mất vô ảnh vô tung.

Mũi kiếm trông vô cùng sắc bén lại càng không hề lưu lại chút dấu vết nào ở vị trí vừa chém.

Di hài của Thiên Vu này lại cứng rắn như làm bằng kim cương vậy.

Vu Linh tam thánh trông thấy cảnh này, chẳng những không hề uể oải, ngược lại sau khi liếc mắt nhìn nhau đều thấy được biểu cảm dị thường kinh hỉ trên khuôn mặt đối phương.

Ngay cả hài cốt sau khi chết đi đều mạnh mẽ tới trình độ này, có thể thấy công pháp tu luyện khi còn sống của Thiên Vu huyền diệu ra sao.

Điều này khiến cho Vu Linh tam thánh càng thêm vài phần chờ mong với y bát truyền thừa của Thiên Vu.

“U Cốt Kiếm không được, xem ra bảo vật phổ thông khác cũng không cách nào phá hư được hài cốt này. Bảo vật có uy năng quá lớn thì lại có thể phá hủy cả vật dấu bên trong. Để phòng ngừa vạn nhất, chúng ta vẫn nên vận dụng bí thuật trực tiếp lấy nó ra thì hơn.” Lão giả họ Ngô hít sâu một hơi, dứt khoát nói.

“Ngô huynh muốn vận dụng Thấu Hoán Thuật?” lão giả họ Dư nghe vậy, thần sắc khẽ động.

“Cũng chỉ có thuật này mới đảm bảo được việc không phá hư hài cốt mà vẫn có thể lấy vật kia ra thôi.” lão giả họ Ngô trả lời.

“Nhưng thuật này yêu cầu tiêu hao pháp lực cực lớn, lúc trước Ngô huynh đã vận dụng không ít nguyên khí, bây giờ còn có thể thành công thi triển thuật này hay sao?” lão giả thứ ba do dự chốc lát, lo lắng hỏi.

"Yên tâm, lão phu đã nói như thế đương nhiên sẽ có vài phần nắm chắc. Nếu thi triển thất bại, nhị vị đạo hữu lại dùng tới thủ đoạn sét đánh cũng chưa muộn.”

Hai lão giả còn lại nghe đối phương nói thế, tự nhiên cũng không nói thêm gì nữa.

Vì thế chỉ thấy lão giả họ Ngô móc ra một viên đan dược màu đỏ tươi, ngẩng đầu nuốt vào. Tiếp đó khoanh chân ngồi xuống chỗ cu trong chốc lát, tới khi trên mặt một lần nữa xuất hiện huyết quang mới đứng dậy, khí tức toàn thân vốn có chút suy yếu bỗng chốc khôi phục lại không ít.

Lão giả liếc mắt nhìn bóng đen trong xương cốt phía dưới, cánh tay nâng lên. Mười ngón tay cực kỳ nhanh chóng bấm niệm một loại pháp quyết huyền diệu nào đó, đồng thời trong miệng niệm một loại chú ngữ khó hiểu nào đó.

Hai người khác thì đứng một bên nghiêm nghị quan sát hết thảy.

Theo tiếng chú ngữ càng ngày càng lớn, thiên địa nguyên khí xung quanh hồ máu bởi vậy mà run lên, dùng một tiết tấu quỷ dị chấn động không ngừng.

Phụ cận thân hình lão giả họ Ngô cũng theo đó bắt đầu xuất hiện một ít phù văn màu trắng ngà không biết tên, đồng dạng cũng run rẩy nhịp nhàng và phát ra âm thanh “ông ông” trầm thấp.

Pháp quyết trên tay lão giả dừng lại, một bàn tay từ từ thò tới bóng đen đâu trong xương cốt. lúc này phù văn màu ngà gần đó hơi dừng lại rồi bỗng nhiên trở nên trong suốt.

Bàn tay đang lộ ra của lão giả họ Ngô cũng đồng dạng theo đó mà trở nên lóng lánh trong sáng rồi cũng trở thành trong suốt.

Một màn không thể tưởng tượng nổi xuất hiện.

Năm ngón tay trong suốt vừa tiếp xúc với xương cốt liền giống như vô hình mà trực tiếp chui vào trong đó mà chụp tới bóng đen được cất giấu bên trong.

Cử động trông vô cùng đơn giản này lại làm cho pháp lực của lão giả họ Ngô nhanh chóng giảm xuống với một tốc độ nhanh đến mức khó có thể tin, chỉ sau thời gian chốc lát đã khiến sắc mặt lão trở nên tái nhợt, mồ hôi đầm đìa.

“Phù phù” một tiếng.

Năm ngón tay của lão giả họ Ngô rốt cục cũng túm được bóng đen, chậm rãi lùi về từng tấc một, động tác còn chậm chạp hơn nhiều so với lúc trước.

Tuy nhiên ngay khi phù văn trong suốt bắt đầu chớp động liên tục bất định, bàn tay nắm chặt năm ngón rốt cục cũng từ trong xương rút ra, ánh lửa chớp động lập tức khôi phục hình thái ban đầu.

Dường như cùng một thời gian, phù văn bay lượn xung quanh khẽ vang lên âm thanh rồi tất cả đều hơi chớp động mà nổ tung.

Mặc dù khuôn mặt lão giả họ Ngô đầm đìa mổ hôi, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết.

"Ngô huynh, nhanh để chúng ta nhìn xem vật này có phải là ngọc giản ghi lại y bát công pháp của Thiên Vu đại nhân hay không."

Hai lão giả còn lại quá đỗi vui mừng, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt không hề chớp mắt. Trong đó lão giả họ Dư lại càng cấp bách nói.

Lão giả họ Ngô cũng không trả lời hai vị đồng bạn cái gì, mà sau khi hít sâu một hơi mới chậm rãi nâng bàn tay đang nắm chặt lên rồi từ từ xòe ra.

Một miếng ngọc bài phân bố vô số linh văn màu đen chi chít ở bên ngoài bất ngờ xuất hiện ở đó.

“Đây là…” Lão giả họ Dư không nén nổi hơi tỏ ra ngơ ngác.

Nhưng còn chưa chờ lão phản ứng gì, lão giả họ Ngô bỗng sắc mặt đại biến kêu một tiếng “Không hay” bỗng nhiên đưa tay ném ngọc bài lên trời cao, đồng thời thân hình nhanh chóng bắn ngược về phía sau.

“Phanh” một tiếng, ngọc bài trong tay nổ tung, từ đó phun ra vô số phù văn màu đen chi chít.

Những phù văn này mơ hồ một cái, bỗng nhiên bắn ra bốn phương tám hướng như mưa to gió lớn. Mới vừa tiếp xúc với bộ hài cốt cực lớn phía dưới thì như sống lại mà ào ào liều mạng chui vào bên trong.

Với cự ly gần như thế, Vu Linh Tam Thánh dù có kinh hãi liều mạng trốn tránh cũng vẫn bị một bộ phận phù văn màu đen chớp lên đã chui vào thân thể bọn họ.

Vậy mà linh quang hộ thể chẳng mảy may có chút hiệu quả nào.

Ba lão giả khô gầy quá sợ hãi, hoặc là một tay bấm niệm pháp quyết, thể nội lao ra một kiện chí bảo phòng ngự, hoặc quát khẽ một tiếng, thân hình thoáng chốc bừng bừng lửa đen cao tới cả thước.

Nhưng bất kể ba người có thi triển loại thần thông nào, thì sau một tiếng rầm đều trực tiếp ngã quỵ xuống, từ không trung nện thẳng xuống hài cốt phía dưới.

Giờ phút này, bất kể là trên mặt hay tay chân của Vu Linh tam thánh cũng đều hiện ra từng sợi tơ đen, dường như phân bố trên mỗi tấc da thịt của ba lão.

Ba lão giả cảm thấy bất kể là thân thể hay chân nguyên, thoáng chốc tất cả đều trở nên vô cùng tê liệt, thậm chí ngay cả Nguyên Anh ẩn sâu bên trong thể nội cũng đồng dạng bị những sợi tơ đen quấn quanh chi chít không cách nào động đậy được.

Dưới kinh biến như thế, tự nhiên khiến cho Vu Linh tam thánh đều cực kỳ kinh sợ.

Vào lúc này, bộ hài cốt nửa người nửa ngựa vốn không hề nhúc nhích ở bên cạnh cũng đồng dạng bị những sợi tơ đen lan tràn ra cả thân hình thể nội, trong thời gian nháy mắt đã phân bố trên mỗi tấc của cơ thể.

Từ trong hốc mắt trống rỗng của bộ hài cốt bỗng chớp hiện hai luồng sáng xanh, quay tít một vòng bỗng hóa thành hai luồng lửa xanh bốc cháy rào rạt.

Cùng lúc đó, thân hình khổng lồ của nó chớp động huyết quang, ngoài thân thoáng chốc hiện lên một tầng màn sáng huyết sắc mênh mông, tiếp đó chúng ngưng tụ lại cực nhanh rồi bỗng hóa thành vô số sợi tơ máu, đồng dạng chớp một cái đã chui vào bên trong thân hình bộ hài cốt.

Sau một khắc, từ trong hài cốt truyền ra âm thanh xuy xuy quái dị, hai loại tơ máu màu đỏ đen bỗng nhiên quấn quanh lấy nhau như đại địch sinh tử, điên cuồng vặn vẹo cắn nuốt lẫn nhau.

Nhất thời, bên ngoài thân hình của hài cốt thoáng nổi lên hai màu sáng đỏ đen chói mắt, khi tối khi sáng chớp chớp liên tục bất định.

“Sát Thi, là Huyết Sát Thi biến. thứ vừa rồi không phải là y bát của Thiên Vu đại nhân, mà là phù văn cấm chế chấn nhiếp Thi Biến của Thiên Đỉnh Chân Nhân.” Lão giả cuối cùng trông thấy một màn như vậy, sắc mặt “bá” cái trở nên vô cùng tái nhợt, từ miệng kêu to lên một tiếng thất thanh.

Hai lão giả khác cũng bắt đầu hoảng sợ, liều mạng dùng các loại pháp quyết khác nhau với mục đích có thể điều động chân nguyên, đáng tiếc những sợi tơ đen kia như dòi trong xương, sít sao bám vào kinh mạch khắp nơi. Khiến cho tất cả bí thuật pháp bảo đều không mảy may có chút hiệu quả nào.

Sau chốc lát, cả ba lão giả đều cắt không còn chút máu.

“Gào!” Một tiếng kêu quái dị từ trong miệng lớn của bộ hài cốt truyền ra, tiếp theo hốc mắt chớp động lửa xanh, hài cốt vốn đang đứng yên không nhúc nhích bắt đầu khẽ run lên, đồng thời những sợi tơ máu bên trong thể nội thoáng cái thô to lên gấp mấy lần, ào ào xé nát những sợi tơ đen xen kẽ ở giữa thành phấn vụn, tiếp đó lại cắn nuốt dung hợp chúng tiến vào bên trong thể nôi.

Đảo mắt đã thấy những sợi tơ đen bên trong cơ thể bắt đầu tan biến đi với tốc độ cực nhanh, hài cốt vốn đang bất động bỗng nhiên khẽ động cánh tay thô to ấn xuống mặt đất một cái, sau đó thân hình khổng lồ ầm ầm chấn động, thoáng cái đã ngồi lên hơn nửa.

Lần này, thoáng chốc khiến cho cả Vu Linh Tam Thánh như hồn phi phách tán.

Nếu là lúc bình thường, dù cho Sát Thi này có lợi hại đến đâu thì ba người liên thủ cũng sẽ không có chút sợ hãi, nhưng loại tình huống như cá nằm trên thớt thế này tự nhiên là hoàn toàn khác hẳn.

Mắt thấy Sát Thi do bộ hài cốt Thiên Vu biến thành thật sự sắp phá vỡ cấm chế của Thiên Đỉnh Chân Nhân trên cơ thể, ba người đồng thời nổi lên ý muốn liều mạng.

Chỉ thấy ngay lập tức lão giả họ Ngô và lão giả họ Dư cùng hét lớn một tiếng, thiên linh cái đồng thời khẽ vang lên âm thanh nổ tung, mỗi cái đều có một đứa trẻ lượn lờ xông ra từ là khói mờ.

Đến lão giả cuối cùng, ánh sáng xanh bỗng hiện ra trong hai mắt, mặt ngoài da thịt bỗng chốc hiện lên phù văn màu xanh, lập tức vô số dây leo cành lá thực vật màu xanh mượt điên cuồng từ trong thể nội tuôn mạnh ra, trong khoảnh khắc hóa thánh một người cây khổng lồ cao tới vài chục trượng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK