Vừa nghe Hàn Lập nói vậy, vẻ mặt của lão đạo liền thay đổi nhưng lập tức biến mất rồi bình tỉnh nói.
“Xem ra Hàn đạo hữu định dùng cách này áp chế bần đạo”.
“Áp chế? Chân nhân nói sai rồi. Cho đến bây giờ tại hạ vẫn chưa lấy thứ gì của đạo hữu. Ngược lại đã đưa cho đạo hữu một viên Hồn Thạch quý hiếm rồi. Nếu đạo hữu thấy mình bị thiệt thòi thì không cần phải trả lời vấn đề thứ hai của tại hạ. Và xem như vấn đề thứ hai này Hàn mỗ chưa có nói qua mà Hồn Thạch đó tại hạ cũng không có lấy lại” Hàn Lập sắc mặt như thường nói.
Vừa nghe nói xong lời này, vẻ mặt của Thiên Tinh Chân Nhân thẳng ra, sau đó cũng không biết trong lòng nghĩ gì nữa.
Hàn Lập cũng không nóng nảy, chỉ đứng đối diện mà nhìn chứ không có ý thúc dục gì cả.
“Ta đưa cho ngươi Khôi Lỗi Thuật, ngươi có thể nhận biết được thật giả còn như ngươi nói đến Âm Minh yêu thú như vậy, ta làm sao biết được đúng hay không chứ?” Sau khi suy nghĩ một hồi, lão đạo mới mở miệng nói
“Nói thật, dù cho đạo hữu có biết chổ của Âm Minh thú thì cũng không thể tới đó được. Nơi này không những hung hiểm vạn phần, mà cho dù may mắn đi vào nhưng cũng không có mạng đi ra đâu. Năm đó tại hạ phước lớn, mạng lớn mới tìm được con đường sống trong chổ chết mà trở về. Nhưng mà cho dù các hạ không tin ta nhưng Hồn Thạch đó là hàng thật, dùng nó để đổi lấy thuật luyện chế Khôi Lỗi của các hạ, xem ra các hạ cũng không bị thiệt thòi gì. Nếu không cho dù có thuật luyện chế Khôi Lỗi mà không có Hồn Thạch thì các hạ cũng không làm gì được, đúng không?” Hàn Lập tâm khí bình hoà chậm rãi nói.
Nghe xong lời này, Thiên Tinh Chân Nhân nhướng mày lên, ra vẻ trù trừ muốn chấp nhận.
“Tốt!, ta không quan tâm đến việc ngươi nói chổ có Hồn Thạch là thật hay giả. Ta chỉ muốn biết ngươi có bao nhiêu Hồn Thạch dùng để đổi lấy thuật luyện chế Khôi lỗi mà thôi. Nếu như số lượng quá ít thì thật tình mà nói ta cũng không muốn đưa nó ra” Lão đạo sau khi cân nhắc lợi hại rồi từ từ nói ra.
“Ta cũng muốn xem thuật luyện chế Thượng cổ Khôi Lỗi có giá trị hay không đã. Nếu nó chỉ là thuật luyện chế Khôi Lỗi bình thường giống như lúc ban ngày thì ta đây cũng không có hứng thú trao đổi nữa” Hàn Lập trong lòng vui vẻ, còn vẻ mặt thì bình thường nói.
“Thuật luyện chế lúc ban ngày chỉ là loại tàn phẩm mà thôi. Nghe qua ý tứ của đạo hữu dường như thuật luyện chế Khôi Lỗi càng hay thì ngươi đổi Hồn Thạch càng nhiều” Lão đạo với vẻ mặt trông rất là cổ quái hỏi lại.
“Đúng, chính là ý này. Nếu có thể luyện chế ra một con Khôi Lỗi mà xuất ra một kích toàn lực đánh được tu sĩ Nguyên Anh Kỳ thì hai ba mươi khối Hồn Thạch cũng không thành vấn đề” Hàn Lập khẻ nhếnh môi lên, mỉm cười nói.
“Phẩm chất của những loại Hồn Thạch này đều giống như viên ban đầu?” Thiên Tinh Chân Nhân có chút nghi hoặc hỏi lại.
“Chẳng lẽ Thượng Cổ Khôi Lỗi Thuật có thể luyện chế ra được Khôi Lỗi tương đương với Nguyên Anh Kỳ tu sĩ sao?”
Hàn Lập mới đầu kinh ngạc, sau đó liền mừng rỡ, không chút đắn đo hỏi ngay.
“Hàn mỗ một khi đã nói là làm, không thay đổi”.
“Tốt! Đây là cái ngọc giản có ghi chép lại cách luyện chế Khôi Lỗi, không phải là những cái sao chép, đây ta đưa ngay cho đạo hữu” Lão đạo lấy từ trong túi trữ vật ra một cái ngọc giản màu trắng rồi đưa cho Hàn Lập. Sau đó trên mặt lộ ra một chút vẻ gian xảo.
Hàn Lập thấy đối phương hành động như vậy liền rùng mình một cái. Trong lòng cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng ngược cũng không khách khí cầm lấy ngọc giản, dùng thần thức quét qua một cái.
Sau một hồi lâu sau, sắc mặt của Hàn Lập thay đổi đôi ba lần rồi sau đó thu hồi thần thức lại, rồi trừng mắt nhìn Thiên Tinh Chân Nhân mà không nói lời nào.
“Như thế nào. Thuật luyện chế Khôi Lỗi này có thể tạo ra vài loại Khôi Lỗi cao cấp có thể tranh đua với cả Nguyên Anh Trung Kỳ tu sĩ. Chẳng lẽ lại không phù hợp với yêu cầu của đạo hữu sao?” Lão đạo cười hì hì nói.
“Hừ! Cái này thật sự làm sao có thể? Mấy cái Khôi Lỗi này yêu cầu cần có là các loại tài liệu chính là vạn năm thiết mộc, cái này thực sự là nghịch thiên. Ngoài ra còn cần có các loại phụ trợ tài liệu. Không muốn nói là rất quý hiếm, mà có vài loại ta thực sự còn chưa nghe qua nữa là, vậy thì làm sao mà tìm được chứ?” Hàn Lập lộ vẻ tức giận nói.
“Hắc hắc! Chuyện này đối với ta mà nói thực sự là lực bất tòng tâm. Nhưng mà không phải các loại tài liệu này đều có hình vẻ sao? Đạo hữu cơ duyên thâm hậu, có thể tìm được hết các loại tài liệu cần thiết rồi tạo ra Khôi Lỗi?” Thiên Tinh Chân Nhân ngược lại lại ung dung chậm rãi trả lời.
“Thiên Tinh đạo hữu chẳng lẽ đã tìm được hết các loại tài liệu rồi sao. Nếu không thì không cần phải đi tìm và thu thập Hồn Thạch?” Không giống lão đạo nghĩ. Sắc mặt của Hàn Lập liền trở nên giận dữ lập tức hỏi lại.
“Bần đạo có khi nào nói là tự thân mình luyện chế ra Khôi Lỗi đâu. Bất quá ta chỉ tìm được hai cái Khôi Lỗi cao cấp bị hư hỏng rồi dùng Hồn Thạch này dung nhập vào nó rồi sử dụng. Chứ chính mình chưa tạo ra cái nào cả” Thiên Tinh Chân Nhân sắc mặt bình tỉnh nói.
“Ngươi…” Hàn Lập nhất thời không biết nói gì. Lão đạo này thật sự khó đối phó đây!
“ Tốt! bần đạo đã đưa thuật luyện chế Khôi Lỗi cho Hàn đạo hữu rồi, còn về phần ngươi thì sao”.
“Cho ngươi!” Hàn Lập không chờ Lão đạo cười xong liền lập tức giận dữ vung tay áo lên lục quang chớp động rồi một đống nhỏ Hồn Thạch xuất hiện ra.
Thiên Tinh Chân Nhân lập tức mừng rỡ, nhưng cảm thấy có chút ngượng ngùng, dường như muốn nói gì đó nhưng Hàn Lập khoát tay chặn lại nói.
“Lần này Hàn mỗ không cẩn thận, nên bị thu thiệt. Nhưng cũng không oán trách gì cả. Bây giờ mọi việc đã xong. Tại hạ xin cáo từ” Hàn Lập vừa chấp tay thần tình buồn bực đi ra lầu các, không quay đầu lại nói.
Lão đạo nhìn thân ảnh của Hàn Lập đi ra rồi. Liền nhắm mắt lại lắc lắc đầu tiếp theo mới gật đầu, rồi sao đó mới đem tất cả đám tinh thạch cho vào túi trữ vật.
Lần này dùng một cái thuật luyện chế Khôi Lỗi không thể sử dụng được mà đổi được nhiều Hồn Thạch như vậy làm cho hắn cực kỳ vui vẻ.
Có đám Hồn Thạch này thì cái Khôi Lỗi chưa hoàn chỉnh kia sẽ hoàn toàn thành công.
Nhưng mà, chỉ một lần mà Hàn Lập có thể xuất ra mốt số lượng lớn Hồn Thạch như vậy làm hắn thực sự giật mình. Trong lòng đánh giá cao Hàn Lập.
Lão đạo chính là không biết từ ở một cái ngã tư đường ở phía xa khuôn mặt buồn bực của Hàn Lập từ lâu đã biến mất thay vào đó chính là một nụ cười quỷ dị và trong tay đang cầm cái bạch ngọc giản xem xét.
Vạn năm thiết mộc đối với người khác thì không thể nhưng với hắn việc này lại không thành vấn đề. Chỉ là cần phải mất đi chút ít thời gian mà thôi.
Về phần các loại tài liệu khác không biết tên. Nếu như hắn nhớ không lầm thì ở trong Hư Thiên Điện có vài bộ hài cốt Khôi Lỗi có được.
Nếu vận khí của hắn tốt thì có thể tìm được một số tài liệu rồi tạo ra vài con Khôi Lỗi. Những cái này có lực công kích tương đượng với Nguyên Anh Kỳ tu sĩ sau khi luyện chế được thì uy lực vô cùng. Có thể nói những cái Khôi Lỗi này chính là một đòn sát thủ của mình.
Hơn nữa trong ngọc giản còn ghi lại một số loại Khôi Lỗi có lực công kích tương đượng tu sĩ Kết Đan Kỳ. Đối với những loại tài liệu luyện chế này mặc dù trân quý nhưng cũng không khó tìm chỉ cần có linh thạch thì có thể tìm mua được dễ dàng.
Với loại Khôi Lỗi cấp thấp này nếu như trong một lần có thể xuất ra được năm sáu cái mặc dù không tạo thành uy hiếp đối với tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. Nhưng nếu có thể chế tạo ra và được chỉ điểm cẩn thận thì dù cho tu sĩ Nguyên Anh Kỳ cũng phải tránh ra xa.
Nhưng mà loại suy nghĩ này, Hàn Lập cũng chỉ có thể suy nghĩ qua mà thôi.
Mặc dù ngọc giản này có ghi lại một số loại Khôi Lỗi cấp thấp nhưng phí tổn tài liệu dùng để luyện chế cũng tương đương với một món pháp bảo bình thường rồi. Không nói đến mấy trăm mà chỉ cần nói mười con thôi thì Hàn Lập cũng không gánh nỗi phần chi phí này nữa.
Trước đây luyện chế ra mấy trăm con Khôi Lỗi cấp ba thôi cũng đã khiến cho hắn muốn tán gia bại sản rồi. Thậm chí lúc đó các loại yêu thú tài liệu mà hắn có cũng đã bán đi hết bảy tám phần mới có đủ tiền sử dụng. Nhưng chúng nó so với với thượng cổ Khôi Lỗi bây giờ cũng giống như là ngọn đèn dầu so với vầng thái dương mà thôi.
Hàn Lập trong lòng cười khổ. Sau đó xác định phương hướng rồi nhắm hướng tới cửa thành phía tây mà bay đi.
Mặc dù bây giờ là trời đã tối nhưng mà đối với hắn mà nói thì ban đêm hay ban ngày cũng vậy thôi. Giờ phải đi tìm cho ra chủ nhân của Canh Tinh. Còn đại hội khi chính thức triển khai thì tu sĩ ở Thiên Nam tất cả đều tìm đến thành này.
Phần đại hội đấu giá trong thành đã diển ra tới ngày thứ hai nên các loại trân phẩm cũng được đem ra đấu giá.
Trong sảnh có nhiều vật phẩm quý giá hiếm có nên đã hấp dẩn phần đông các vị tu sĩ tới tham gia.
“Bảy mươi sáu vạn linh thạch, khối Canh Tinh này là của đạo hữu” Đứng ở giữa đại sảnh đấu giá một vị trung niên tu sĩ với vẻ mặt tươi cười nói.
Trước mặt hắn trên cái bàn bằng gỗ đàn hương có bày một cái mâm màu xanh biếc có một cái quáng thạch nhỏ bằng hạt hạch đào màu vàng, hào quang chớp động liên tục.
Sau đó một vị mặc ngân bào với diện mục mơ hồ, đi ra khỏi đài, tiến tới chổ giao linh thạch. Sau khi giao xong liền cầm lấy Canh Tinh đi mất.
Hàn Lập đang ngồi ở phía dưới đài thầm than nhẹ một tiếng rồi bổng nhiên đứng dậy đi ra khỏi đại sảnh đấu giá. Trong lúc đó dù có đang đấu giá vật phẩm quý giá gì đi nữa hắn cũng không quan tâm đến.
Buổi tối hôm ấy, hắn dể dàng dùng thần thức tìm ra được chủ nhân của Canh Tinh. Nhưng mà chủ nhân của nó lại muốn đổi nó lấy cái trứng có trong truyền thuyết để luyện chế pháp bảo là Hóa Nhất Thần Nê, Hàn Lập lại không có thứ này nên chỉ đành thất vọng đi về mà thôi.
Nhưng từ trong miệng của đối phương thì Hàn Lập cũng biết được khối Canh Tinh này cũng không lớn lắm. Nếu hắn có được thì cũng đủ dùng cho khoảng bảy tám cây phi kiếm mà thôi, đúng là không đủ dùng.
Bất chấp việc như thế. Ngay ngày hôm nay chờ có Canh Tinh đem bán đấu giá nên Hàn Lập đã tham gia vào từ đầu.
Nhưng giá vượt qua năm mươi vạn linh thạch thì Hàn Lập đành phải buông tay không theo nổi.
Xem ra đối với Đại Canh Kiếm Trận của hắn không thể thi triển trong thời gian ngắn sắp tới rồi
Ra khỏi phòng đấu giá rồi Hàn Lập đi một vòng xem xét đồ vật một chút rồi tìm mua đi một số tài liệu phụ trợ dùng để luyện chế Khôi Lỗi mà hắn thấy được.
Sau đó hắn nhắm thẳng đến một góc của của Điền Thiên Thành mà đi tới.
Hôm nay đã ngày giao dịch thứ tư. Hắn nhớ lại lời nói của Nam Lũng Hầu. Vì vậy trong lòng hắn có chút tò mò dựa theo thông tin nơi mà đối phương cho biết trong ngọc giản mà đi tới đó.
Hàn Lập dùng thần thức đảo qua một vòng vùng chung quanh dò xét một chút. Rồi khi đi tới trước một căn nhà bằng đá bình thường.
Hắn chờ một lúc rồi gõ cửa. Cánh cửa liền lập tức mở ra.
Một người với bộ râu dài và đẹp mặc áo bào màu tía đi tới.
“Hàn đạo hữu, cuối cùng thì ngươi cũng tới. Để ta giới thiệu thêm vài vị đồng đạo để cho đạo hữu biết mặt” Nam Lũng Hầu thực sự cao hứng nói.