Mục lục
Phàm Nhân Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Lập xem qua vật phẩm trong túi trữ vật, liền không khách khí đem tất cả trong đó ném vào túi của mình, còn cái túi ban đầu thì dùng kiếm chém nát.

Mặc dù túi trữ vật này rõ ràng là tốt hơn nhiều so với cái của Hàn Lập, nhưng làm sao hắn dám tùy tiện mang theo bên người, nói không chừng mặt trên còn có chút dấu hiệu thì sao?

Hàn Lập tiếp tục nghỉ ngơi thêm một ngày nữa, nghĩ thấy cũng đến lúc rồi, liền mang theo Khúc Hồn, thay đổi phương hướng ngự khí đi tới Hoàng Phong Cốc mà không đến đại doanh của thất phái.

Hàn Lập trong lòng ngẫm nghĩ, nếu đại doanh thật sự có biến cố gì, các phái khẳng định phải biết tin tức trước tiên, cho nên không bằng quay trở về trong cốc nghe ngóng phong thanh rồi mới tính sau, nếu vô sự thì đến đại doanh tập hợp cũng không muộn.

Vì thế Hàn Lập mang theo Khúc Hồn, sau khi ngự khí phi hành năm sáu ngày, không gặp trở ngại gì, chạy tới Thái Nhạc sơn mạch.

Hàn Lập cũng không có kinh động người nào, mà là trực tiếp lặng lẽ trở về động phủ của mình.

Tiến vào trong động phủ, sau khi đem đại trận bên ngoài đóng lại, Hàn Lập trong lòng thoải mái rất nhiều, dù sao địa bàn của mình mới an toàn a!

Hàn Lập không nghỉ mà tiến tới mật thất có Linh Nhãn chi tuyền.

Quả nhiên hai quả trứng nhện đã ấp nở thành công, trong dòng suối phiêu phù hai con Bạch Tri chu to bằng nắm tay, tuy cái đầu không lớn nhưng cực kỳ trong suốt, vừa thấy liền biết không phải là vật phàm.

Hai con nhện nhỏ vừa thấy Hàn Lập xuất hiện, bạch ảnh chợt lóe, lập tức từ trong nước bắn tới.

Hàn Lập ban đầu cả kinh nhưng lập tức liền nghĩ tới cái gì đó, vì thế hắn cũng không có tránh né.

Kết quả hai con nhện bay đến đứng vững vàng trên đầu vai, hơn nữa còn cực kỳ tinh nghịch, bò lui bò tới trên người hắn, bộ dáng dường như cực kỳ quen thuộc.

Hàn Lập mỉm cười!

Xem ra lúc trước dùng tinh huyết hạ Khống Thần cấm chế thật đúng là đã có tác dụng, hai con nhện nhỏ này đã coi hắn như cha mẹ cho nên mới có biểu hiện thân thiết như thế.

Trong lòng không ngớt vui mừng, hắn tò mò gỡ một con nhện xuống, đặt vào lòng bàn tay, cẩn thận xem xét.

Tuy nói đến nhện làm cho người ta phần lớn đều có một cảm giác chán ghét đối với một loài vật xấu xí nhưng toàn thân con nhện lại phát ra ánh sáng màu trắng, thật sự cực kỳ xinh đẹp, làm cho ai nhìn thấy cũng yêu thích, không muốn rời tay.

Nhưng làm cho Hàn Lập kinh ngạc nhất chính là nó đã có tu vi Luyện Khí kỳ tầng ba, tầng bốn. Đó là yêu thú bậc một cấp thấp hàng thật giá thật.

Xem ra tiềm lực sau này thật không nhỏ a!

Lai nói tiếp, Bạch Tri chu cũng nằm trong nhóm kỳ trùng kia, được xưng là “Huyết Ngọc tri chu”, bài danh ngoài thứ hạng một trăm. Tuy không lợi hại bằng “Kim bối yêu lang” nhưng cũng coi như là một chủng loại hiếm thấy.

Hàn Lập cùng hai con nhện nhỏ vui đùa trong chốc lát, liền đem bọn chúng bỏ vào trong một cái túi da mang trên người, lần sau trở về cũng không biết là lúc nào nữa, tự nhiên hắn muốn đem theo chúng nó để chậm rãi dạy dỗ cho tốt.

Sau đó, hắn lại đi tới phòng ngủ của mình, từ dưới giường lôi ra một cái rương nhỏ.

Trong rương có các túi trữ vật chứa các loại phù lục, Hàn Lập tùy ý lấy hai cái, phù lục trước kia đã tiêu hao gần hết, hiện tại hắn phải bổ sung thêm một ít.

Làm xong việc này, Hàn Lập để Khúc Hồn ở lại trong động phủ, còn mình thì nghêng ngang bay thẳng đến Hoàng Phong cốc.

Có lẽ bởi vì đại bộ phận nhân thủ đều đi tới đại doanh Thất phái, trên đường Hàn Lập chỉ lác đác chạm trán vài tên đệ tử Luyện Khí kỳ, hắn tùy tiện ngăn cản một người hỏi sơ qua về tình hình trong cốc.

Kết quả là vẫn không tìm được tin gì bất lợi, điều này làm cho Hàn Lập cũng có chút yên lòng.

Tuy nhiên người này chỉ là đệ tử Luyện Khí kỳ. Hàn Lập tự nhiên sẽ không bỏ qua như thế, suy nghĩ một chút, liền đi thẳng đến Bách Dược viên.

Tiểu lão đầu với thân phận Trúc Cơ trung kỳ chắc phải biết tin tức chính xác hơn.

Một lát sau, hắn bay đến trên bầu trời của Bách Dược viên, nhưng lại bị trận pháp ngăn trở.

Lúc trước khi hắn ra trận địa đã sớm đem lệnh bài trả lại cho tiểu lão đầu, tự nhiên không thể tự do ra vào được nữa.

Sau khi thấy qua uy lực của “Điên đảo ngũ hành trận”, loại ảo trận cực kỳ đơn giản này của lão nhân, Hàn Lập không để vào trong mắt.

Tuy nhiên Hàn Lập không muốn mạnh mẽ phá trận đi vào, mà là lấy một tờ Truyền Âm phù trên người ra, môi khẽ nhúc nhích vài cái, liền đem nó biến thành một đạo hỏa quang tiến vào bạch khí phía dưới.

Trong chốc lát, bạch khí phía dưới xoay tròn chuyển động, sau đó lộ ra một cái thông đạo nhỏ rộng khoảng một trượng.

Hàn Lập khẽ cười, phiêu phiêu hạ xuống.

Tại cuối thông đạo chính là trung tâm Bách Dược viên, ở đó đang có hai người đứng chờ Hàn Lập.

"Mã sư huynh, lâu ngày không gặp! " Hàn Lập cười híp mắt nói với người kia.

Người nọ đúng là chủ nhân của Bách Dược viên – tiểu lão đầu.

"Hừ! Tuy là không gặp mặt, nhưng ngươi lại tìm cho ta phiền toái a! " Tiểu lão đầu cũng không có cấp cho Hàn Lập chút mặt mũi, chỉ liếc mắt xem thường một cái.

"Ha ha, chẳng lẽ đệ tử nhu thuận như Tiêu cô nương, sư huynh còn không hài lòng sao chứ? " Hàn Lập hướng tới vị sư huynh kia cười lớn.

Trên mặt cô gái khẽ ửng hồng hướng Hàn Lập thi lễ, trong miệng cảm kích ân cần thăm hỏi:

"Tiêu Thúy Nhi, tham kiến Hàn sư thúc. Đa tạ đại ân của sư thúc! "

Nữ tử nhỏ tuổi kia đúng là cháu gái Tiêu lão gia tử.

Tiểu lão đầu nghe Hàn Lập nói như thế, trên mặt cũng không lộ ra vẻ tức giận, còn muốn nói cái gì đó thì Hàn Lập lại ngắt lời:

"Mã sư huynh, ta lần này đến có chuyện quan trọng muốn hỏi một chút, thật sự rất quan trọng! " Hàn Lập thần sắc đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Tiểu lão đầu thấy bộ dáng nghiêm túc của Hàn Lập, khẽ nhíu mày, xoay người hướng Tiêu Thúy Nhi bên cạnh phân phó:

"Ngươi đứng ở ngoài cửa canh chừng cho tốt, ta cùng Hàn sư thúc thương lượng chút sự tình!”

“Vâng, sư phó!” Thiếu nữ cung kính đáp, sau đó cũng không nói nhiều, đi ra ngoài.

Hành động nhu thuận nghe theo của Tiêu Thúy Nhi rõ ràng làm tiểu lão đầu rất vừa lòng, trong mắt thậm chí lộ ra một tia yêu mến.

Hàn Lập thấy vậy trong lòng cũng cười thầm. Vị Mã sư huynh này ngoài miệng thì nói mình đem phiền toái cho lão nhưng trong lòng thì lại sủng ái Tiêu Thúy Nhi như vậy, thật sự da mặt thật dày a!

Tiểu lão đầu dẫn Hàn Lập vào trong phòng khách, ngồi xuống rồi mới nhàn nhạt hỏi:

"Sư đệ, ngươi hiện tại không phải ở đại doanh tại biên giới sao? Như thế nào lại rảnh chạy tới chỗ ta hỏi han thế này? Có sự tình gì trọng đại nói cho ta nghe xem nào?”

Vị Mã sư huynh thần sắc lộ ra như không có việc gì.

"Khục, nói đến cái này!” Hàn Lập hít một hơi, cười khổ nói.

Hàn Lập bởi vì cùng với tiểu lão đầu tương giao đã nhiều năm, biết vị này tuy nói chuyện có điểm khắc nghiệt nhưng kỳ thật tâm địa cũng không xấu, bởi vậy hắn đem sự tình khi mình trở về thì gặp vị tu sĩ Ngự Linh Tông kia đại khái nói qua một lượt, đương nhiên tình hình giao thủ cụ thể hắn cũng chỉ miêu tả qua một câu, chủ yếu là nói tới chuyện Linh Thú Sơn có thể là nội ứng của Ma đạo.

Tiểu lão đầu vẻ mặt bình thản nghe xong lời của Hàn Lập, bỗng nhiên cả người hoàn toàn ngưng trệ.

Có đến nửa ngày sau, thần tình lão mới cổ quái chậm rãi hỏi:

"Hàn sư đệ! Ngươi diệt nguyên thần của một gã tu sĩ Kết Đan kỳ? Linh Thú Sơn có thể là nội ứng của Ma đạo? "

Lão căn bản là không tin, bộ dạng phảng phất như là đang nói chuyện đâu đâu vậy.

Thấy tình hình này, vẻ mặt Hàn Lập khổ sở.

Cũng khó trách được đối phương có bộ dạng như thế, cho dù ai nghe xong tin tức này chỉ sợ nhất thời cũng không tin tưởng được.

Nhưng Hàn Lập nhíu khẽ hai hàng lông mày nói:

"Ta chính là không biết tin tức này có thật hay không, mới muốn trở về cốc xem thử từ đại doanh có tin tức gì truyền tới. Nếu là không có ta mới yên tâm đi.” Ở trước mặt tiểu lão đầu, Hàn Lập thấy cũng không có gì phải che dấu, lộ ra bộ dáng cực kỳ quý trọng tính mạng của mình.

“Không có gì, tiền phương truyền đến đều là muốn vận chuyển thêm nhiều vật tư, linh thạch, căn bản không có bất cứ tin tức gì bất lợi cả, hết thảy đều cực kỳ bình thường.” Tiểu lão đầu xác nhận.

Nghe được mấy lời vừa nói, Hàn Lập mới thở phào một hơi, sờ sờ mũi lẩm bẩm nói:

“Theo như lời sư huynh thì từ đầu đến cuối ta đều bị tên gia hỏa kia lừa sao! Ta nên mắng to ba tiếng để phát tiết buồn bực hay là nên cười to ba tiếng để chúc mừng cho sự bình yên của đại doanh???”

Vừa nói xong, “Đương” “Đương” hai tiếng chuông lớn từ hướng Nghị Sự điện truyền đến.

Tiểu lão đầu cùng Hàn Lập không khỏi nhìn nhau, sắc mặt đồng thời đại biến.

Tiếng chuông vang lên ước chừng trong thời gian khoảng một chén trà nhỏ mới ngừng lại.

Tiểu lão đầu sắc mặt cực kỳ khó coi, thầm hít một hơi mới trầm giọng nói:

“Vang lên tám mươi mốt tiếng…. xem ra tin tức của sư đệ hơn phân nửa là thật, tình huống đích thực không ổn!”

“Đi thôi, đi xem rút cuộc là tại sao? Không nhất định là phải có quan hệ với tin tức của ta.” Hàn Lập im lặng trong chốc lát bình thản nói.

"Hừ, không phải mới là lạ! "

"Nếu không phải tiền phương đại bại, như thế nào lại là tám mươi mốt tiếng chuông của Kinh Long chung, đại biểu cho dấu hiệu diệt môn? " Tiểu lão đầu cười lạnh nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK