Mãi đến khi thấy con rồng màu bạc đã đi khỏi khu gần đó thì sắc mặt của Hàn Lập mới tạm buông lỏng. Tiếp đó hắn đánh giá lại toàn bộ những điều mà đối phương vừa nói, trong lòng dấy lên sự nghi hoặc không thôi.
Một lúc sau, thân hình của đúa bé màu xanh từ từ mờ dần, hóa thành một vệt sáng xanh nhạt bay về phía dưới.
Không trung tại căn phòng ở động phủ nằm sâu dưới lòng núi khẽ động, thân hình của đứa bé đột nhiên hiện ra.
Thân thể và Linh khu của Hàn Lập đang ngồi dưới đất. Mới vừa thấy nguyên anh quay về thì cả hai lập tức đứng dậy.
Mà đồng thời, hai mắt của thân thể Hàn Lập khép lại, hào quang trên đỉnh đầu sáng lên chói lóa, ở giữa liền rách ra một cái khe thật lớn.
Đứa bé màu xanh thấy vậy lập tức hóa thành một vệt cầu vồng bay vụt xuống, trực tiếp chui vào trong đầu thân thể.
Trong chốc lát, thân thể Hàn Lập vàng rực lên, đồng thời Linh văn màu bạc hiện ra xung quanh thân thể.
Mí mắt Hàn Lập khẽ động sau đó hai mắt trực tiếp mở ra.
Linh khu ở bên cạnh cũng không nói gì, lập tức tiến tới, hóa thành một quầng sáng màu xanh chui vào trong thân hình hắn.
Hàn Lập vẫn đứng nguyên tại chỗ một lúc thật lâu. Thân thể không nhúc nhích, chỉ có con ngươi thỉnh thoảng lại lóe sáng lên.
Không biết bao lâu sau, cổ hắn khẽ xoay nhẹ một chút, trong miệng thì thào vài lời:
“Được gió lớn rèn luyện làm cho nguyên anh thêm vững chắc. Xem ra Thần du Vạn Dặm không chỉ là một thủ đoạn đối phó với địch mà còn có thể sử dụng để tu luyện.”
Sau khi tự nhủ xong, Hàn Lập lại tiếp tục khoanh chân ngồi xuống.
Bàn tay khẽ động, một cái vảy rồng màu bạc hiện ra.
Hàn Lập nhìn miếng vảy, ngón tay chậm rãi miết trên đó, vẻ mặt hiện lên vẻ trầm ngâm.
Thực ra đảo Chân Long mà Phàn Bào Tử vừa đề cập đến hắn cũng đã từng đọc qua trong một số điển tịch.
Nghe nói hòn đảo trong truyền thuyết này rất kỳ lạ. Nó không ở trong bất kỳ giới diện nào mà là một không gian đặc biệt nằm ở giữa mấy giới diện.
Trên đảo có đủ mọi loài sinh linh trong trời đất, nhưng chủ yếu lại là Giao Long. Đặc biệt hơn là trên đảo có khoảng mời Chân Long đã được xếp vào hàng Chân Linh nên đảo này mới được đặt cho cái tên như vậy. Cũng bởi ở đây có nhiều Chân Linh nên hòn đảo này là một thế lực rất mạnh trong các giới diện.
Nhưng cái tên của Nghiễm Linh Đạo Quả thì thật sự đây là lần đầu tiên hắn nghe qua.
Có lẽ phải thêm tin tức từ phía mấy người Mạc Giản Ly đã mới quyết định nên đi đảo Chân Long hay không cũng chưa muộn.
Hàn Lập đưa ra quyết định rồi thở phào một hơi. Linh văn bên ngoài thân thể lập tức chuyển động, ngưng tụ lại trên da thịt thành mười cái pháp trận nhỏ.
Sương mù màu trắng theo pháp trận màu bạc ào ạt tuôn ra ngoài bao phủ kín lấy thân thể Hàn Lập.
Một lát sau, cả gian phòng đã tràn ngập loại sương mù màu trắng này, bên trong thỉnh thoảng truyền ra tiếng nổ lép bép không ngừng.
Hàn Lập lại tiếp tục tĩnh tâm tu luyện trong phòng.
Hai tháng sau, cửa gian phòng lại vang lên một tiếng gãy vỡ rồi hé mở. Hàn Lập bình tĩnh bước ra ngoài.
Nửa ngày sau, trên đỉnh núi bên trên chỗ động phủ của Hàn Lập lóe lên hai vệt sáng chói mắt phá không bay đi.
Mà một tuần trà sau đó, có hơn mười đốm sáng từ trong núi đi ra rồi theo một phương hướng khác bay đi.
Cùng lúc này, tại phòng khách trong động phủ, Giải đạo nhân, Ngân Nguyệt, Chu Quả Nhi đang đứng trước mặt Hàn Lập.
“Đi thôi, chúng ta trở về thành Thiên Uyên. Ở đó ta còn vài đồ tử đồ tôn. Nhiều năm rồi không gặp, ta cũng muốn xem xem bọn chúng đã đạt được thành quả gì.” Hàn Lập thản nhiên nói.
Những người khác hoàn toàn không có ý phản đối.
Tay áo Hàn Lập run lên, hào quang vàng rực từ trong áo bắn ra, đem mấy người kia bao lại, sau đó tất cả biến mất không thấy tăm hơi.
Sau một khắc, trên chỗ đỉnh núi khẽ dao động, đám người Hàn Lập lại hiển hiện ra.
Hàn Lập không nói lời nào, tay vung lên thả ra một đốm sáng màu xanh biếc. Sau một cái chớp mắt liền hóa thành một chiếc thuyền ngọc màu xanh lớn vài chục trượng.
Mọi người lập tức đi lên.
“Phốc” một tiếng, thuyền ngọc hóa thành một đoàn ánh sáng màu xanh hướng phía xa bay đi.
Thành Thiên Uyên là toà thành vô cùng nổi tiếng của hai tộc Nhân và yêu. Từ xưa đến nay nó vẫn sừng sững nằm ngay trên lối ra vào khu vực hoang dã.
Tường thành cao mấy chục trượng bị đánh phá trong ma kiếp lúc này đã được chữa trị lại hoàn toàn. Các đội vệ sĩ tuần tra lại được thành lập, áo giáp chỉnh tề, không ngừng đi qua đi lại trên tường thành để dò xét.
Mặc dù ma kiếp đã qua đi nhưng các thủ vệ ở thành Thiên Uyên vẫn không ngừng lơi lỏng đề phòng.
Trong gian phòng lớn của một tòa tháp bằng đá ở trung tâm thành lúc này đang có bảy tám gã trưởng lão tu vi Hợp Thể Kỳ của cả Nhân tộc và Yêu tộc đang thương lượng vấn đề gì đó.
“Chín mươi bảy trong một trăm lẻ tám cấm chế khổng lồ bên ngoài thành đã được khôi phục từ hai ngày trước. Những cấm chế còn lại vì cần tới tài liệu quý hiếm nên hiện tại vẫn chưa gom góp đủ, phải đợi thêm vài năm nữa các trận pháp sư mới có thể bắt tay vào tu sửa. Mà bốn đại khôi lỗi do hư hao quá nhiều, khả năng hồi phục chỉ có hai thành mà thôi. Sau khi thảo luận, mọi người đền đồng ý đem những bộ phận hỏng của khôi lỗi không thể tái sử dụng đi luyện hóa thành tài liệu khác. Mặt khác, mười vạn khôi lỗi kiểu mới đặt ở cổng Thiên Cơ đã được nhập kho một tháng trước. Hơn nữa ba ngàn không trăm tám mươi tòa tháp trong mây của chúng ta cũng đã được chữa trị…” Một lão giả đang hướng những trưởng lão khác nói qua tình hình của thành Thiên Uyên.
Trong ma kiếp, mặc dù thành Thiên Uyên đã đánh lui được quân của Ma tộc nhưng cũng bị tổn hại rất nghiêm trọng. Trải qua nhiều năm thời gian mà hiện tại vẫn chưa thể khôi phục được trạng thái toàn thịnh như trước kia.
Đối với các trưởng lão thì đây là một điều đáng lo lắng.
Mặc dù ma kiếp đã qua đi nhưng tình hình giữa Nhân tộc và những tộc xung quanh lại nảy sinh nhiều vấn đề.
Mà đặc biệt là những tộc nhỏ phân ra từ Mộc tộc, lãnh địa rộng lớn trước kia, lúc này như miếng thịt mỡ cực lớn với họ. Vì vậy chắc chắn các tộc khác sẽ không bỏ qua con dê béo này.
Chỉ là mấy tộc khác đều sợ trở thành mũi tên đi đầu bị chỉ chích nên không dám mạo hiểm công khai mở rộng lãnh thổ.
Nhưng cứ như thế, các tộc đều bắt đầu đua nhau xâm chiếm các địa phương ở biên giới của Mộc tộc.
Dưới tình hình này, chiến tranh giữa hai tộc Nhân Yêu và các tộc khác có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Kể từ đó, thành Thiên Uyên chính là nơi có khả năng bộc phát chiến tranh cao nhất nên càng phải mau chóng khôi phục lại khả năng phòng ngự như trước kia.
Ông lão tóc bạc thao thao bất không ngớt trong thời gian một bữa cơm mới có thể đem hết sự tình ở thành Thiên Uyên nói qua một lượt.
Các trưởng lão khác lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng đặt một vài câu hỏi.
Ông lão đều bình tĩnh giải đáp từng vấn đề một.
“Rất tốt, tuy khả năng phòng ngự lúc này vẫn còn hơi yếu, nhưng chỉ cần qua chừng mười năm nữa là có thể khôi phục hoàn toàn. Đến lúc đó nếu có sảy ra chiến tranh giữa các tộc thì chúng ta cũng không cần e sợ. Cốc huynh, nói qua những chuyện khác một chút xem.” Một lão tăng mặc áo vàng cười cười kết luận.
Lão tăng này đúng là Kim Việt thiền sư, còn ông lão tóc bạc kia chính là trưởng lão họ Cốc của thành Thiên Uyên.
“Ừ, ngoại trừ công tác chữa trị ra, lần này triệu tập các vị tại đây là còn có sự việc quan trọng khác cần thương thảo. Trong đó việc quan trọng nhất chính là việc sứ giả của Thánh Đảo bỗng nhiên tới đây.” Ông lão tóc bạc bỗng nhiên thở dài.
“Cái gì, Thánh Đảo thực sự phái người tới đây? Xem ra Thánh Đảo với chuyện của người kia cũng là tình thế bắt buộc rồi.”
“Chúng ta làm sao bây giờ, Thánh Đảo muốn người, nhưng đó là đệ tử của người kia…”
Đám trưởng lão Hợp Thể nghe xong chuyện đó thì lập tức bàn tán, bắt đầu xôn xao nói chuyện với nhau.
“Được rồi, Thánh Đảo đã phái sứ giả tới thì chúng ta cũng không thể làm gì khác là dứt khoát giao đệ tử của hắn ra thôi. Dù sao thành Thiên Uyên cũng không thể đối phó với Thánh Đảo được.” Một gã to con mặt vàng bệch nhướng mày nói.
“Hừ, ngươi nói mới thật dễ làm sao. Các ngươi quên sự lợi hại của hắn và cả những cống hiến của hắn rồi sao? Nếu chúng ta giao đệ tử của hắn ra, một khi hắn quay lại, ai sẽ đứng ra đối phó? Ngươi sao?” Một thiếu nữ tóc tím bỗng dằn giọng.
“Chúng ta đã mấy lần tìm cớ để cự tuyệt lệnh của Thánh Đảo. Lần này Thánh Đảo phái cả sứ giả tới, nếu tiếp tục không phối hợp chỉ sợ người bị phiền toái chính là hội đồng trưởng lão chúng ta. Ta xem chúng ta có thể kiên trì tới lúc này cũng coi như không phụ công của người kia rồi, cho dù hắn có trở lại không lẽ lại có thể trách chúng ta? Người đó dù cho có lợi hại nhưng có thể đối kháng với Thánh Đảo hay sao? Ta nghĩ nên giao đệ tử của hắn ra đi.” Gã to con mặt vàng trầm mặt đáp lại.
“Các ngươi chỉ e ngại mỗi Thánh đảo thôi sao? Chẳng lẽ đã quên người kia đang bế quan đột phá vào Đại Thừa. Nếu hắn thực sự thành công mà chúng ta lại giao đệ tử của hắn ra thì các ngươi cho là hậu quả của chúng ta sẽ tốt hơn sao?” Một thiếu nữ đeo mặt nạ bạc nhìn chằm chằm vào gã to cao hỏi.
“Ha ha, ta biết năm xưa Ngân Quang tiên tử có mỗi quan hệ rất tốt với hắn. Nhưng đây là việc liên quan tới an nguy của cả thành Thiên Uyên, không phải là lúc nói tới giao tình này nọ. Cảnh giới Đại Thừa dễ đột phá như vậy sao? Những năm gần đây ở hai tộc Nhân Yêu đã có không biết bao nhiêu đạo hữu bế quan để đột phá cảnh giới này, nhưng thành công có ai không?” Gã mặt vàng lắc đầu trả lời.
Những người khác nghe xong lời của gã thì quay sang nhìn nhau. Nhưng trong mắt nữ tử mang mặt nạ bạc lại lóe lên vệt sáng lạnh lẽo rồi không khách khí hỏi lại:
“Cho dù đột phá chướng ngại Đại Thừa chỉ là chuyện xa vời, nhưng các ngươi quên những lời đồn về hắn sao?”
Tên mặt vàng nghe xong lời này thì sắc mặt nhăn lại, nhất thời không biết trả lời ra sao.
“Ngươi nói chính là tin đồn rằng Hàn đạo hữu được hai vị tiền bối Ngao Khiếu và Mạc Giản Ly đặc biệt coi trọng sao?” Kim Việt thiền sư ho nhẹ một tiếng mới chậm rãi chen vào.