Hàn Lập hỏi câu này khiến ba tên quặng nô tỏ ra ngạc nghiên.
Ba người đưa mắt nhìn nhau trong chốc lát, cuối cùng dừng lại ở trên người gã quặng nô đứng giữa.
Điều này làm cho tên quặng nô này mặt mày biến sắc, trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ. Hắn biết mấy người kia không muốn nói ra sự tình, hơn nữa cũng không có cách nào giấu diếm nên mới đổ hết lên đầu mình.
Vì vậy tên quặng nô này cười khổ một tiếng, sau đó thành thành thật thật hướng tới Hàn Lập đáp:
“Số Dị Ma Kim trong đường hầm bị sập kia quả thật đã được khai thác hết. Nhưng ba người bọn tiểu nhân bị nhốt ở đây mấy ngày, vì muốn tìm đường ra nên đã đào móc lung tung, kết quả lại phát hiện một mỏ quặng khác chứa Dị Ma Kim. Nhưng bằng vào ba người bọn tiểu nhân thì hoàn toàn không có năng lực khai thác, chỉ có thể lấy đá vụn cùng đất lấp dấu chỗ đó lại. Đại nhân nếu cảm thấy hứng thú thì tiểu nhân sẽ dẫn đại nhân tới đó xem qua một chút.”
“Quả nhiên còn có Dị Ma Kim chưa bị khai thác. Mấy tên kia không hẳn là không biết việc này, có lẽ tại thời gian gấp gáp nên chưa dám tiếp tục tìm kiếm xuống dưới mà thôi.”
“Cũng tốt, những thứ này coi như tiện nghi cho ta rồi. Nhưng trước tiên hãy dẫn ta tới địa điểm mà mấy tên đồng bạn của ngươi gặp chuyện đi đã.” Hàn Lập cười hắc hắc, lên tiếng phân phó.
“Vâng, đại nhân!” Tên quặng nô ở giữa có chút kỳ quái nhưng cũng không dám cãi lời, vội vàng đáp ứng một tiếng.
Sau đó ba gã quặng nô nơm nớp đứng dậy, trước sau cùng đi ra phía trước động quật, dẫn đường cho Hàn Lập.
Sau nửa canh giờ, Hàn Lập đã xem xong tất cả các địa điểm, thậm chí chỗ mỏ mới bị giấu kín cũng được ba gã quặng nô chỉ ra.
“Rất tốt, các ngươi coi như không nói dối, ta cũng sẽ cho các ngươi một con đường sống.” Hàn Lập cuối cùng lộ ra vẻ hài lòng, tay áo run lên, lập tức một đoàn thanh quang lớn ập tới.
Ba gã quặng nô chỉ cảm thấy trước mắt một màn ánh sáng màu xanh lóe lên, trời đất quay cuồng, sau đó cả người sau đó xuất hiện ở một địa phương ngay gần chỗ sụp đổ.
Mà Hàn Lập lúc này cũng tại một địa phương phụ cận chầm chậm hiện ra.
Ba gã quặng nô thấy vậy trong nội tâm vừa mừng vừa sợ, không biết Hàn Lập có thực sự sẽ đưa bọn chúng ra ngoài hay không.
Nhưng Hàn Lập căn bản không nhìn ba người họ, cánh tay vừa nhấc, bàn tay năm ngón hướng ngay về phía chỗ đá lở chắn lối, nhẹ nhàng quát: “Phá”.
Sau một khắc, kim quang chớp động trong lòng bàn tay hắn, một quang cầu màu vàng lập tức hiện ra.
Một tiếng nổ ầm vang, quang cầu hóa thành một cột sáng chói mắt phóng đi.
Lại có một tiếng nổ trầm đục vang lên, một cỗ gió nóng mãnh liệt đập vào mặt ba người.
Trong nháy mắt, ở chỗ đám đá ngáng đường đã xuất hiện một đường hầm rộng khoảng hơn một trượng, đất đá bốn phía xung quanh bị nung đến đỏ lên, nhưng lập tức liền nguội ngắt, biến thành màu đen.
“Ta đã mở một đường để ra, các ngươi cứ việc theo lối này mà đi.” Hàn Lập nhìn ba gã quặng nô, lạnh nhạt nói, sau đó thân hình uốn éo một chút rồi biến mất tại chỗ một cách vô cùng quỷ dị.
Ba gã quặng nô chứng kiến một màn này thì vui mừng quá đỗi, nhao nhao hướng tới chỗ Hàn Lập vừa biến mất vái lạy, sau đó không nói thêm lời nào, cùng xông vào thông đạo vừa được thông.
Bên trong mặc dù còn vô cùng nóng nhưng ba gã quặng nô cũng cắn răng vượt qua, coi như không cảm thấy gì.
Lúc này, Hàn Lập đã trở lại địa phương lúc đầu, sau đó thi pháp hút lấy mấy sợi khí màu lục dưới mặt đất rồi cẩn thận thu vào một bình nhỏ, cuối cùng mới đi tới mỏ Dị Ma kim mới phát hiện.
Những sợi khí màu xanh lục này chính là Địa Sát Âm khí biến dị, trước kia sau khi hút hết tinh huyết và lấy đi tính mạng của đám quặng nô thì thoát ra, ẩn núp dưới lòng đất, nhất thời không đả thương thêm người nào nữa.
Cũng may mắn là đám người Vô Ưu tới đây vừa xem xét lại vừa mang lòng sợ bị phát hiện khai thác trộm Dị Ma kim nên cũng kiểm tra vội vàng, qua loa, không tra xét kĩ nơi này.
Bằng không, nếu như bọn họ phát hiện ra Địa Sát Âm khí, chắc chắn sẽ mở ra một trường phong ba, gió tanh mưa máu.
Về việc phát hiện mỏ Dị Ma Kim mới, nói là một phân mỏ, nhưng thực ra là một đường hầm ở mỏ bên cạnh.
Ba gã quặng nô đào lệch ra xa hơn mười trượng liền đã thấy sự hiện hữu của nó.
Hàn Lập căn cứ vào mấy chỗ xuất hiện Sát Âm Khí, suy tính một hồi, sau đó cũng đưa ra kết luận.
Nếu Đại Âm Dương Ngũ Hành Chân Quang thật sự tồn tại như đồn đại, thì hơn phân nửa là ở dưới mỏ Dị Ma Kim ở đây.
Cho nên sau khi đuổi ba gã quặng nô đi, hắn liền trở lại vị trí đoạn mỏ kia, không chút do dự, tay áo khẽ run lên.
Hơn mười đoàn lục quang từ trong tay áo của hắn bắn ra, liên tiếp biến thành những con khôi lỗi vượn xanh. Con nào con nấy cao hơn một trượng, vẻ mặt dữ tợn, khí tức lạnh như băng tản ra.
Hắn đem thần niệm thúc giục, từ ngón tay của đám khôi lỗi xuất hiện từng ánh sáng trắng dài vài tấc, sau đó xếp hàng chỉnh tề đi vào trong thông đạo, bắt đầu trắng trợn khai thác Dị Ma Kim.
Mà Hàn Lập sau đó suy nghĩ một chút, trong tay áo lại bay ra một hư ảnh màu vàng nhạt.
Kim ảnh ngưng đọng ra một tiểu thú màu hoàng kim.
Đúng là Báo Lân Thú!
Con thú này hiện tại vẫn còn đang trong trạng thái ngủ say, nhưng khi bị ném ra thì hai mắt cũng chầm chậm mở, ngơ ngác nhìn một hồi, dáng vẻ vô cùng đáng yêu!
Hàn Lập nhìn có chút buồn cười, trong miệng phân phó một tiếng: “Chú ý đám khôi lỗi, không được cho người ngoài tiến vào!” sau đó hai ánh sáng màu vàng lóe lên, trực tiếp đi vào lòng đất.
Mà Báo Lân Thú lúc này mới chớp chớp hai con mắt to tròn, có chút giật mình, nó gầm nhẹ một tiếng rồi nhảy thẳng vào trong thông đạo canh chừng những thanh viên khôi lỗi kia làm việc.
Thời gian cứ chậm chạp trôi qua!
Hơn mười đầu Thanh viên khôi lỗi, mỗi một đầu đều có tu vi Nguyên Anh kỳ, Kim Đan Kỳ, toàn lực thúc giục mười ngón tia ánh sáng trắng. Đất đá trong quáng mạch vốn cứng như sắt thép không ngờ dưới những ánh sáng trắng này lại không khác gì đậu hũ. Từng khối Dị Ma kim cứ thế mà bị lôi ra.
Đoạn mỏ này cần phải có trên một trăm quặng nô với hơn một tháng thời gian mới có thể khai thác hết, vậy mà chỉ trong hai, ba canh giờ, toàn bộ Dị Ma kim đều bị đào móc ra sạch sẽ.
Con thú nhỏ đem tất cả Dị Ma Kim chất đống đưa vào trong vòng trữ vật, đeo lên mình rồi ngẩn người nhìn đám Thanh viên khôi lỗi lúc này đã ngừng hoạt động.
Sau hơn một canh giờ nữa, Báo Lân Thú vẫn nằm trong góc đợi. Lúc này nó đã có chút nóng nảy, đang định đứng dậy đi lại. Đột nhiên toàn bộ đường hầm trong quáng mỏ chấn động một hồi, sau đó vô số đá vụn từ hai bên thạch bích cứ thế rơi xuống, giống như đường hầm sắp sửa sụp đổ.
Báo Lân thú giật mình, thân hình khẽ động, hóa thành mấy đạo hư ảnh bắn ra.
Mà ở những nơi hư ảnh kim quang hiện lên, hơn mười thanh viên khôi lỗi thoáng một cái biến mất không thấy. Sau đó hư ảnh hợp làm một, hóa thành một đạo kim hồng chói mắt, phá vỡ đỉnh đường hầm, xuyên thủng mặt đất đi lên.
Báo Lân Thú vừa bỏ đi thì trong đường hầm vang lên một tiếng nổ vang, toàn bộ phân mỏ sụp xuống trong nháy mắt.
Vô số đá vụn rơi xuống đem đường hầm trong mỏ lấp kín hoàn toàn.
Đúng lúc này, tại mặt đất, ngọn núi cao khổng lồ khẽ lắc lư rồi sau một tiếng vang lớn cũng bắt đầu ầm ầm sụp đổ.
Bụi cuốn lên như sương mù đầy trời, đá lớn đá nhỏ bốn phương tám hướng lăn xuống.
Thanh thế này vô cùng lớn, dường như tại thời khắc này cả trời đất đang sụp đổ.
Một tiếng rít từ nơi đó truyền tới, một đạo kim ảnh chớp động, từ trong đá vụn bắn ra. Sau khi xoay người một vòng liền đứng vững vàng trong không trung, rồi hiện ra thân ảnh của một tiểu thú màu vàng.
Con thú này nhìn chằm chằm vào đống đổ nát của ngọn núi, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ lo âu.
Mà gần như cùng một lúc, phía dưới đột nhiên truyền lên một tiếng như sấm sét đánh ngang trời.
Ngay tại chỗ ngọn núi lớn ban đầu, vô số dung nham bạo liệt mà tuôn ra, từng tảng đá lớn nhỏ cứ thế bắn lên không trung như mưa lũ.
Báo Lân thú chứng kiến tình cảnh này thì sợ hãi kêu lên một tiếng, móng vuốt nhanh chóng vẽ một đường.
"Xuy xuy" vô số tiếng xé gió vang lên, vô số trảo ảnh màu vàng hiện ra che kín cả bầu trời, đem tất cả những tảng đá đang bay về phía mình quét đi sạch sẽ.
Sau đó tiểu thú lại híp mắt lại nhìn chằm chằm xuống phía dưới.
Bỗng nhiên từ bên dưới truyền đến một tiếng rồng ngâm!
Trong nháy mắt thanh quang sáng lên, một đạo trường kiếm màu xanh dài hơn mười trượng phát ra hào quang chói mắt xuyên thủng đất đá bay lên.
Nơi kiếm quang đi qua, tất cả đất đá trên đường đều bị đập nát thành bụi.
Một bóng người màu xanh chợt lóe, Hàn Lập liền hiện ra giữa không trung. Nhưng kỳ lạ là một tay hắn đang cầm chặt một đoàn lục quang sáng đến nhức cả mắt, bên trong mơ hồ là một tảng đá lớn bằng nắm tay. Còn tay bên kia lại đang nắm lấy một cự kiếm màu vàng rực rỡ, hắn hơi ngưng trọng nhìn xuống mặt đất hỗn loạn phía dưới.
Báo Lân Thú thấy vậy tự nhiên mừng rỡ, nó gầm nhẹ một tiếng rồi nhảy tới bên cạnh, đem bộ lông xù xù của mình thân thiệt cọ lên cọ xuống bên chân Hàn Lập.
Hàn Lập quay lại nhìn tiểu thú cười cười rồi xoa đầu nó:
"Cẩn thận một chút, bên dưới có một tên gia hỏa rất khó đối phó, không khéo sẽ phải thể hiện vài phần bản lãnh thật sự mới được."
Vừa nghe có đại địch, tiểu thú chẵng những không kinh sợ mà nó còn tỏ ra rất phấn khích. Nó rống to một tiếng, hoa văn màu vàng quanh người nó chợt lóe, thân hình nó cũng biến lớn lên, chỉ trong khoảnh khắc nó đã hóa thành một con thú màu vàng cao đến mấy trượng.
Từ bên dưới bỗng nhiên truyền đến vài tiếng rống "oa oa" giận dữ!
Tiếp đó mặt đất phía dưới rung lên ầm ầm tạo thành những cơn sóng tỏa ra bốn phía. Sau đó là một con quái vật màu vàng sẫm to lớn từ trong lòng núi lao ra, hơn mười con mắt lồi thổi của nó cùng lúc nhìm chắm chằm vào Hàn Lập trong không trung.
"Từ Quang Thú! Trước kia ta đã nghe nói đến loại thú này, nhưng thật không ngờ lại có thể gặp nó ở đây. Bản thể của Đại Âm Dương Ngũ Hành Chân Quang luôn liên tục di chuyển trong lòng đất nhưng nay đã lấy được, xem ra hơn phân nửa công lao thuộc về những người kia. Như vậy cũng tốt, con thú này đã ở cạnh bạn thể của Đại Âm Dương Ngũ Hành Chân Quang đã không biết bao nhiêu năm, trong thân nó nhất định có một ít uy lực của chân quang. Nếu ta bắt nó về luyện hóa chắc cũng tạm đủ để dung nhập vào một tòa cực sơn." Hàn Lập đánh giá hòn đá màu xanh nằm trên tay một chút, sau đó lại nhìn về con thú phía dưới thì thầm tự nói.