Cuộc sống thế tục và cuộc sống của người tu tiên hoàn toàn không giống nhau, bên trong tràn ngập buồn vui, ly hợp, sinh lão bệnh tử.
Ngắn ngủn chỉ có vài năm quan sát khiến cho Hàn Lập cảm nhận được rất nhiều tư vị sớm đã quên mất, có những tình cảm tốt đẹp, cũng có những điều xấu xa.
Nhưng bất luận là loại tình cảm nào cũng khiến cho tâm cảnh Hàn Lập xúc động nhất định, làm cho hắn một lần nữa từ góc độ của người tu tiên lĩnh ngộ, tự ngẫm.
Cùng lúc đó, trình độ lý giải của Hàn Lập đối với luyện khí và trận pháp dưới sự tích lũy của ngày tháng, dần dần được nâng cao.
Rõ ràng nhất là cửa hiệu “Thanh Trúc Tiểu Hiên” trải qua hai năm thời gian, tại khu vực này cũng có một chút danh tiếng.
Bởi vì tại nơi đó thường xuyên có các tu sĩ kiếm được một ít pháp khí không tồi. Thậm chí có người vận khí không tệ, xảo hợp mua được vài cái trung cấp lục phù hi hữu.
Sau khi tin tức lan truyền ra vùng gần đó, khiến cho một ít tu sĩ cấp thấp lập tức hướng đến cửa hiệu của hắn.
Pháp khí cùng phù lục đương nhiên do chính Hàn Lập luyện chế. Sau khi tiến vào Kết Đan Kỳ hắn rút cuộc cũng có thể thi triển một ít trung cấp pháp thuật vốn đã hâm mộ từ lâu.
Mặc dù chỉ là mấy cái trung cấp phù lục thô thiển nhất nhưng Hàn Lập cũng rất hài lòng.
Bất quá trung cấp phù lục không phải là những phù lục bình thường có thể luyện chế ra, phải có một ít da thú hi hữu đem làm nguyên liệu mới được. Hơn nữa mỗi loại đều có những yêu cầu nghiêm khắc khác nhau đối với da thú, cũng không phải tất cả da thú thông thường đều có thể sử dụng được.
Măn mắn là trước kia khi bán tài liệu yêu thú, Hàn Lập đã nghĩ đến việc này nên đem phần lớn đồ vật khả dĩ có thể chế phù lục giữ lại.
Nếu không, cho dù là hắn học xong pháp thuật cũng vô pháp làm được như vậy.
Trước tiên Hàn Lập sử dụng những tài liệu của yêu thú cấp thấp để thực hành, đến một ngày hắn cảm giác được trạng thái tốt mới sử dụng một ít tài luyện trân quý để luyện chế vài loại phù lục đặc thù.
Những phù lục hắn thực hành cơ bản đều là một ít pháp thuật công kích, Hàn Lập cách một hai tháng sẽ đem ra một, hai cái bày bán, đến lúc đó ai đến trước thì thuộc về người đó.
Lấy tu vi Kết Đan Kỳ của Hàn Lập, những phù lục đó so với uy lực của pháp bảo thật sự tựa như “kê lặc” (gân gà – ý ám chỉ bỏ thì tiếc mà để lại thì không có nhiều tác dụng, đồng nghĩa với cụm từ “bỏ thì thương, vương thì tội”), lưu lại cũng không có tác dụng gì lớn.
Nhưng hiển nhiên Hàn Lập đã đánh giá thấp sự hấp dẫn của trung cấp phù lục đối với tu sĩ Luyện Khí Kỳ và Trúc Cơ Kỳ, cho dù liên tiếp đem giá cả của chúng tăng lên mấy lần nhưng có không ít tu sĩ không do dự móc linh thạch ra mua chúng. Làm cho Hàn Lập kiếm được một chút tiền.
Nhưng đáng tiếc chính là trung cấp phù lục rất khó luyện chế được, cho dù Hàn Lập có nhiều da yêu thú như vậy để luyện tập nhưng xác suất thành công lại thấp đến đáng thương. Cơ hồ làm hai ba, mươi lần mới có thể thành công được một.
So với xác suất thành công của sơ cấp phù lục thì Hàn Lập cũng chỉ có thể cười khổ không thôi.
Nếu không Hàn Lập chỉ dựa vào việc bán trung cấp phù lục cũng trở thành tài chủ trong tu tiên giả rồi.
Mặt khác, theo trình độ luyện khí tăng dần của hắn, một ít trung giai và thượng giai pháp khí cũng xuất hiện nhiều hơn. Điều này khiến cho danh tiếng của “Thanh Trúc Tiểu Hiên” càng ngày càng tăng, nhưng tiếng tăm cũng chỉ đối với một phần nhỏ tu sĩ cấp thấp mà thôi. Hàn Lập cũng không muốn rước lấy phiền phức.
Vào năm thứ chín thì Hàn Lập tự mình lĩnh ngộ đươc một ít trận pháp đơn giản, bắt đầu luyện chế trận kỳ và trận bàn.
Bởi vì có được tâm đắc của Tề Vân Tiêu cùng Tân Âm Như, Hàn Lập giảm thiểu rất nhiều đường quanh đường co nên nắm giữ được một ít tiểu kỹ xảo mấu chốt.
Nhưng cho dù là như vậy, luyện chế trọn vẹn một bộ pháp khí bố trận đối với hắn mà nói vẫn là chuyện cực kỳ khó khăn, cũng không phải trong thời gian ngắn có thể làm được.
Bất quá Hàn Lập cũng không có nóng lòng, hắn sau khi Kết Đan có rất nhiều thời gian để từ từ tích lũy kinh nghiệm và lĩnh ngộ.
Huống hồ bây giờ quan trọng nhất chính là trong khi thực hành hắn thuận tiện suy ngẫm phương pháp luyện chế “Thanh Trúc Phong Vân Kiếm” để có thể chỉ cần một lần là thành công.
Dù sao thì tài liệu luyện chế pháp bảo này cũng không có dư thừa để hắn thực hiện lại lần thứ hai.
Thời gian Hàn Lập luyện chế pháp khí cùng với nghiên cứu trận pháp cứ như vậy ngày ngày trôi qua.
Xuân đi thu đến.
Bất tri bất giác, “Thanh Trúc Tiểu Hiên” có chút danh khí của Hàn Lập đã mở cửa được hơn hai mươi năm, bộ dáng của Hàn Lập cũng biến thành một lão giả hơn năm mươi tuổi.
Đương nhiên là hắn không sử dụng dung mạo chân chính của mình. Chỉ bất quá là che dấu dung nhan vĩnh viễn không thay đổi của mình mà thôi, theo thời gian trôi qua, hắn không thể không dịch dung ra một bộ dáng già nua.
Bây giờ Hàn Lập đang đứng bên trong hậu viện của cửa hàng, nhìn hết thảy bốn phía, trong lòng tràn ngập những tình cảm khác nhau.
Ngày hôm qua, hắn đã đem cửa hàng này sang tay cho một người khác, rút cuộc cũng đã kết thúc thời gian nhập thế của mình.
Bởi vì mấy ngày trước, cây “Kim Lôi Trúc” thứ sáu được chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng đã đủ vạn năm, vì thế hắn phải trở về động phủ luyện chế pháp bảo.
Ở nơi đây sinh sống hơn hai mươi năm, tuy trong tâm Hàn Lập đã không còn dao động nhưng cũng có một chút tình cảm quyến luyến.
Cuộc sống sinh hoạt nơi phường thị này đã trở thành một trải nghiệm ẩn dật khó có được trong cuộc đời của hắn.
Lúc này, cách vách tường truyền đến một âm thanh thật lớn, Hàn Lập nghe xong trong lòng không khỏi mỉm cười.
Không cần dùng thần thức tra xét, hắn cũng có thể khẳng định được điếm chủ ở kế bên lại hướng đến khách nhân giới thiệu “Trấn Điếm Chi Bảo” mà bảy, tám năm trôi qua không ai nguyện ý mua.
Cửa hàng bên cạnh theo kiểu cha truyền con nối. Lão điếm chủ ban đầu mà Hàn Lập gặp, bốn năm về trước đã sớm về nhà an dưỡng tuổi già rồi.
Đứa con của vị lão điếm chủ này mặc dù tính tình có chút nóng nảy nhưng cũng thành thật. Chỉ khi buôn bán thì hơi một tí là thổi phồng hàng hóa trong cửa tiệm của mình, khiến cho một ít tu sĩ nơi khác nghe được đều sửng sốt.
Hàn Lập thở dài một tiếng, khẽ lắc đầu rồi đi trước mang theo Khúc Hồn ra khỏi “Thanh Trúc Tiểu Hiên”.
Không lâu sau, thân ảnh hai người cũng từ một góc của phường thị hoàn toàn biến mất.
Khi về đến động phủ, Hàn Lập lập tức mang theo một đống tài liệu luyện khí tiến vào bên trong mật thất, bên ngoài bố trí một trận pháp nho nhỏ mà mấy năm nay hắn lĩnh ngộ được.
Trận pháp này cũng không có tác dụng gì khác ngoài việc có thể ngăn cản được sự ba động của linh khí, vừa lúc thích hợp cho Hàn Lập sử dụng luyện chế pháp bảo.
Hắn cũng không hề muốn trong khi luyện chế pháp bảo thì lại bị người khác tọc mạch.
Sau đó, Hàn Lập trong mật thất ngồi ba ngày ba đêm để cho tinh thần cùng pháp lực trở lại trạng thái tốt nhất mới bắt đầu động thủ luyện chế pháp bảo.
Đầu tiên, hắn lấy hộp ngọc kia từ trong túi trữ vật ra ngoài, đặt trên mặt đất trước người.
Sau đó mở nắp hộp, bên trong sáu cây Thiên Lôi trúc xanh biếc xuất hiện
Hàn Lập ngưng trọng nhìn chúng, hít một hơi thật sâu mới vươn một ngón tay, nhẹ nhàng khẽ điểm về hướng một cây trúc bên trong hộp.
Nhất thời cây Thiên Lôi Trúc dài một thước nọ bay ra khỏi hộp, phiêu phù trước ngực hắn.
Hàn Lập thần sắc trịnh trọng, tay bắt pháp quyết, trên mặt tinh quang lưu động, dần dần biến thành một tầng thanh quang.
Theo thanh quang càng ngày càng đậm, Hàn Lập hé miệng phun ra một đạo đan hỏa màu xanh mỏng mảnh như tơ bay đến trên thân cây Kim Lôi trúc trước mặt.
“Bùm” một tiếng, một đạo lôi điện màu vàng nhạt xuất hiện, không chút khách khí ngăn cản đan hỏa, không cho tiến đến gần nửa bước.
Nhìn thấy như vậy, linh quang trong mắt Hàn Lập chợt lóe, đan hỏa kia lập tức to thêm vài phần, trong nháy mắt đem điện hồ kia và cả bản thể Thiên lôi trúc bao phủ vào bên trong. Bắt đầu quá trình luyện hóa lâu dài.
Đan hỏa đối với sự tiêu hao linh lực thật sự rất lớn, nhưng may mắn là Hàn Lập đã sớm có sự chuẩn bị. Ngay khi xuất ra đan hỏa, hai tay đồng thời cầm lấy một khối linh thạch màu xanh đậm bắt đầu hấp thu linh khí bên trong, nếu ngay cả linh thạch kia bổ sung linh lực không kịp thì hắn sẽ lấy một viên đan dược uống vào.
Đan dược mặc dù không thể lập tức chuyển hóa thành pháp lực nhưng ẩn chứa linh lực sung túc, đủ để cho Hàn Lập không lo lắng trong quá trình lâu dài này.
Ba ngày trôi qua, điện hồ bên ngoài Thiên Lôi Trúc rút cuộc cũng bị linh lực làm tiêu hao hết, không thể ngăn cản thanh sắc đan hỏa trực tiếp thiêu đốt bản thể của Thiên Lôi Trúc.
Lại qua thêm mấy ngày nữa, mặt ngoài thân trúc xuất hiện dấu hiệu hòa tan, một số vị trí phát ra ánh sáng lờ mờ, các giọt tiểu dịch đủ màu sắc chảy ra.
Liên tiếp hơn mười ngày như vậy, tạp chất của Thiên Lôi Trúc rút cuộc đã được loại bỏ, bị Hàn Lập luyện hóa thành một chất lỏng sền sệt màu xanh lớn khoảng nắm tay.
Nhìn khối chất lỏng không lớn này, Hàn Lập thở phào một hơi. Chỉ cần có thể luyện hóa Thiên Lôi Trúc, mọi chuyện phía sau sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Nghĩ xong, đan hỏa trong miệng Hàn Lập dừng lại, đem linh thạch trong hai tay cất đi.
Tiếp theo, hai tay bắn ra mười đạo tinh ti mỏng mảnh, xuyên vào bên trong lục dịch.
Sau đó, ngón tay của Hàn Lập không ngừng chuyển động, dưới sự điều động của tinh ti, lục dịch xoay tròn, bắt đầu biến hình.
Rồi một khối lục dịch nhỏ từ trong chủ thể tách ra ngoài, đồng dạng phiêu phù ở trong không trung.
Tiếp theo là khối thứ hai, thứ ba…
Ngay khi khối cuối cùng tách rời, trong không trung đã xuất hiện mười hai khối chất lỏng giống nhau.