Bào nhân kinh hoảng biến sắc, vội vàng thôi động pháp bảo khăn gầm dưới chân bắn ra sau đỡ lấy công kích của viên thứu. Nhưng hắn đã đánh giá thấp hai viên thứu này, thân là yêu thú cấp hai tự nhiên có chút thần thông.
Hai yêu cầm còn chưa hạ xuống, tiếng vượn rú thê lương đã vang xa. Lam bào nhân vừa nghe thanh âm này, đầu óc như bị búa tạ đập vào, thân hình lung lay không thể trụ vững, lập tức một cỗ tinh xú chi phong ( cơn gió thối ) ập đến đỉnh đầu, hắn hét hoảng một tiếng, trên mặt không còn chút máu.
Cơ hồ cùng lúc đó, hai khối hỏa cầu không biết từ đâu bắn đến, vô thanh vô tức lại cực kỳ chuẩn xác bắn trúng hai yêu cầm. Thanh âm bạo liệt vang lên, hồng quang lại chớp động, hai đoàn liệt diễm tiếp tục vây viên thứu vào trong, trong nháy mắt nhiệt độ tại khu vực đó tăng thêm vài lần.
Tiếng vượn rú vang lên, lam bào nhân vừa mừng vừa sợ, cảm giác tìm được sự sống trong cái chết thật khó tả. Hắn cũng không ngừng lại, thôi động pháp khí “Vù” một tiếng, thân hình đã bắn xa ra ngoài hơn mười trượng, sau đó lại vội vàng lấy phù lục dán quanh người. Một tầng quang tráo màu vàng hiện quanh người.
Lúc này, lam bào nhân mới có chút an tâm, lúc này hắn mới biết luyện tập bình thường cùng với khi thật sự chiến đấu khác nhau rất xa, suýt chút nữa đã khiến một thân trúc cơ kỳ mất mạng. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nhìn về phía dưới, liếc mắt đã nhìn thấy Hàn Lập cũng đang mang áo choàng, mới biết ai là người vừa cứu mình.
Hàn Lập lấy tu vi trúc cơ kỳ phóng thích ra hai hỏa cầu hiển nhiên không có khả năng diệt sát hai con viên thứu, ngược lại lửa nóng còn khiến hung tính chúng trỗi dậy. Hai con yêu cầm cầu lửa đánh vào cũng bị cháy sém, lúc này chúng cũng không còn để ý đến lam bào nhân mà tập trung đánh về phía Hàn Lập.
Mà một con viên thứu bị chặt đứt một tay lại điên cuồng lao về phía lam bào nhân. Hàn Lập nhìn hai cự điểu đang bay đến, lơ đãng cau mày lại, tay vỗ nhẹ lên túi trữ vận, nhất thời hai đạo bạch mang phóng xuất ra.
Bạch mang đón gió bay đến, hiện hình ra hai con tuyết bạch ngô công. ( rết màu trắng) Kích thước hai con ngô công này không thể so với viên thứu, nhưng sau khi được thả ra chúng lại có vẻ hưng phấn dị thường, trong miệng không ngừng phát ra tiếng chi chi, không sợ hãi vươn hai cánh bay đến viên thứu.
Còn hai con yêu cầm sau khi thấy ngô công được triệu hồi ra, đôi mắt không hiểu sao lại toát lên vẻ sợ hãi, hai cánh đột nhiên điên cuồng vỗ mạnh cố gắng ngừng thế công lại, bộ dạng cực kỳ sợ hãi quay đầu bỏ chạy. Khí tức của thượng cổ kỳ trùng đã phát ra, tất nhiên không yêu thú cấp thấp nào dám lại gần.
Nhưng hai con ngô công lại không hề có ý tứ dừng lại, kêu lên một tiếng, sau đó há miệng ra, nhất thời hai cỗ bạch mông hàn khí tràn ra biến không gian phía trước thành một mảnh mờ mịt, viên thứu chỉ kịp thét lên một tiếng cũng bị phủ lấy. “Vù” một tiếng, hai con ngô công không chút do dự bay thẳng vào trong đám hàn khí.
Hàn Lập thấy thế cũng không để ý nữa, chuyển sang nhìn về phía lam bào nhân. Chỉ thấy hắn thân đầy mồ hôi đang khu sử một pháp khí hình tiểu kiếm, bị viên thứu đánh cho thất điên bát đảo.
Yêu thú này mặc dù đã bị thương nhưng vẫn vô cùng hung hãn, thân hình hóa thành một đạo tông sắc hôi ảnh ( bóng xám), thân thủ linh hoạt dị thường vây lấy lam bào nhân, lợi trảo thì hung hăng đánh vào vòng bảo hộ, tiếng rú lại không ngừng phát ra khiến người ta tâm phiền ý loạn, không thể tập trung toàn lực ứng phó với nó. Khẩu phi kiếm kia mặc dù lợi hại nhưng do hắn xuất kỳ bất ý xuất ra mới đả thương được địch nhân, lúc này nó chỉ có thể đuổi theo sau yêu thú mà thôi. Về phần vận dụng các phù lục khác hẳn là đã nằm ngoài khả năng của lam bào nhân, chỉ chuyện thao túng phi kiếm đã miễn cưỡng cực kỳ, đừng nói đến phân tâm làm việc khác. Nếu cứ tiếp tục, hắn bại là điều hiển nhiên
Hàn quan trong mắt Hàn Lập lóe lên, đang cân nhắc có nên ra tay hay không, yêu thú chợt cảm ứng được điều gì, thét lên một tiếng chói tay, bỏ qua lam bào nhân vung cánh bay lên không trung, nháy mắt đã vượt qua hơn mười trượng. Một màn này khiến Hàn Lập có chút bất ngờ, hắn hừ lạnh một tiếng, không do dự giương tay lên, một đao hồng tuyến bắn ra.
Thân hình yêu cầm run lên, từ không trung rơi thẳng xuống đất bất động. Mặc dù tiến vào Thiên Lan thảo nguyên chưa lâu nhưng Hàn Lập đã nghe qua danh tiếng của loài yêu cầm này, đặc điểm của chúng là thù dai cực kỳ. Hắn cũng không muốn sau này gặp phải phiền toái gì, tốt nhất là không để nó sống sót rời đi.
Nhưng Hàn Lập vừa ra tay lại khiến lam bào nhân càng kinh hoảng, bật thốt: “Phi châm, ngươi lại có pháp khí phi châm!” Thanh âm hắn tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
“Thì sao, chẳng lẽ việc ta dùng phi châm làm pháp khí có gì kì quái?” Hàn Lập liếc mắt nhìn đối phương một cái thản nhiên trả lời, sau đó vẫy tay về phía thi thể yêu cầm, một đạo hồng tuyến từ đó vụt ra rơi xuống lòng bàn tay. Quả nhiên là một cây hồng sắc ngân châm dài một thốn.
“Tất nhiên không có gì, chỉ là…”
Hắn vừa muốn giải thích gì, hai tiếng “Phốc, phốc” lại vang lên. Hai khối cự băng từ không trung rơi xuống tạo thành một hố sâu, mà trong khối băng không ngờ lại là hai viên thứu, còn yêu cầm thì hai mắt khép lại, hơi thở tiêu thất, rõ ràng là đã chết. Lam bào nhân há hốc mồn, trên khối băng quang mang lóe lên, hai đạo bạch quang từ đó bay xuống, sau khi xoay quanh một vòng thì hạ xuống hai bên đầu vai Hàn Lập, hiện nguyên hình là hai con ngô công.
“Đây là linh trùng do các hạ nuôi dưỡng?” Lam bào nhân sau khi nuốt nước miếng, kinh ngạc hỏi. “Không sai, đây là hai con Hàn tuyết ngô công do ta nuôi dưỡng!” Hàn Lập nhẹ nhàng vuốt ve lưng rết, bình tĩnh trả lời.
Cái tên Hàn tuyết ngô công này cũng không phải do Hàn Lập nói lung tung, quả thật là có một loại kỳ trùng như thế, chúng sau khi thành niên hình dạng cực kỳ giống Lục dược sương công ( rết sáu cánh), nếu không phải là người tinh thông thuật khu trùng chắc chắn không thể phân biệt thật giả.
“Linh trùng này cùng với phi châm của đạo hữu, nếu có thể, Phong mỗ nguyện ý trả giá cao để có nó!” Hàn Lập tuyệt đối không nghĩ được sau khi lam bào nhân nhìn thấy hai con ngô công lại vội vàng nói câu này.
Hàn Lập ngẩn người một chút rồi cười nhẹ. “Đạo hữu nói giỡn rồi, linh trùng một khi đã nhận chủ thì không nói, còn pháp khí phi châm kia nếu tại hạ đồng ý bán cũng sợ đạo hữu không thể mua được.”
“Linh thạch không thành vấn đề, chỉ cần đạo hữu ra giá!” Lam bào nhân tựa hồ là một đại gia, không chút nghĩ ngợi đáp lời. Hắn trông thấy Hàn Lập khu sử phi châm trong nháy mắt có thể đánh gục yêu cầm thì trong lòng đã nổi sóng.
Hàn Lập nghe lời ấy, hai mắt híp lại, cẩn thận nhìn đối phương, nửa ngày sau sắc mặt trầm xuống lạnh lẽo nói: “Rất tiếc, phi châm này tại hạ sử dụng vô cùng thuận tay, hiện còn chưa có ý muốn bán đi.”
“Nếu đạo hữu không muốn thì thôi vậy, nếu tại hạ có pháp khí lợi hại như thế cũng sẽ không dễ dàng bán đi. Lúc nãy còn chưa nói hết, tại hạ tên Phong Nhạc, cảm tạ đạo hữu đã cứu mạng, xin được hỏi tôn tính đại danh?” Lam bào nhân nghe xong, trong lòng thất vọng vô cùng nhưng con ngươi lại đảo qua, sau đó khách khí hỏi.
“Tại hạ họ Hàn! Hay là chúng ta nên gọi người thu thập trước đã.” Hàn Lập lạnh nhạt nói.
“Thu thập?” Lam bào nhân nghe vậy thoáng ngẩn người, ánh mắt sau khi đảo qua mới phát hiện không biết từ lúc nào những người trốn tránh lúc nãy đã tụ tập lại ở hơn mười trượng bên ngoài, khuôn mặt lộ vẻ kính sợ. Chỉ có Anh Lộ cùng đại hán kia tuy khuôn mặt lộ ra vẻ hưng phấn nhưng vẫn đứng yên nghe hai vị tiên sư bàn chuyện, còn lão giả lại vui đến cười toe toét. Vừa rồi hắn trông thấy rõ ràng, bọn họ vốn không thể đối phó với đám yêu cầm đáng sợ kia, may mắn là có vị Hàn tiên sư do hắn nửa đường mướn tới tiêu diệt. Vị tiên sư này thần thông to lớn, thực lực ngoài tưởng tượng của người khác, thật đáng vui mừng!
Xem ra cho dù một mình cùng đội có hắn lên đường cũng không có vấn đề gì. “Các yêu thú này các ngươi xử lý một chút, ngoài trừ móng vuốt, đuôi và đôi cánh, còn lại đối với ta vô dụng, các ngươi có thể giữ lấy.” Hàn Lập phân phó đại hán cùng lão giả.
Dựa theo quy củ trên thảo nguyên, người nào diệt được yêu thú, đồ vật còn lại hiển nhiên thuộc về người đó. Mặc dù đám tài liệu này thực tế Hàn Lập không xem trọng, nhưng hiện giờ hắn chỉ là một gã tu sĩ Trúc cơ kỳ, không có khả năng không cần tài liệu.
“Tuân lệnh tiên sư!” Lão giả vui vẻ đáp ứng.
Da thịt viên thứu mặc dù không đáng gì đối với người tu tiên nhưng đưa cho con người có thể giúp họ đổi không ít thứ tốt. Đại hán bên kia cũng cung kính đáp ứng.
Sau đó bọn họ nhanh chóng phân công, chốc lát vài tên thanh niên thân thể cường tráng đã có mặt, hướng ba khối thi thể yêu cầm đi đến, chuẩn bị theo phân phó của Hàn Lập xử lý ba khối thi thể. Đầu yêu cầm bị Hàn Lập dùng phi châm tiêu diệt thì hoàn hảo dễ xử lý, chỉ còn hai con viên thứu… phải dùng đại chùy mới có thể phá vỡ tảng băng.
“Phong tiên sư nếu không còn gì xin mời lui đi, Hàn mỗ có chút mệt mỏi xin phép về xe trước.” Hàn Lập quay đầu lại lạnh lùng nói với lam bào nhân, cũng không đợi đối phương kịp trả lời đã đi về cỗ xe của mình.
Lam bào nhân thấy bộ dạng xa cách của Hàn Lập trong lòng phát lạnh. Đầu tiên khi thấy đối phương sở hữu pháp khí và linh trùng lợi hại như thế hắn còn muốn kết giao một phen, không nghĩ đến đối phương không cho hắn cơ hội mở miệng, lại lãnh đạm rời đi. Việc này khiến hắn vô cùng xấu hổ. Nhưng đối phương vừa thể hiện thực lực không tầm thường, hắn cũng không còn cách nào.
Một hồi sau, lam bào nhân thở dài, có chút hậm hực trở lại xe của mình. Hắn không biết rằng Hàn Lập đang ngồi trong xe ánh mắt thiểm động, bộ dạng trầm ngâm đang quan sát mình.
“Chủ nhân! Người này có chút lai lịch, tại sao ngài lại lạnh nhạt với hắn như thế.” Trong đầu Hàn Lập vang lên thanh âm Ngân Nguyệt. Trải qua một khoảng thời gian tĩnh dưỡng, tuy Ngân Nguyệt vẫn còn tổn hao nhiều nguyên khí những đã có thể cùng hắn nói chuyện.