Nhưng chuyện khiến tăng nhân không ngờ tới đã xảy ra.
Mười đạo hỏa ti kia mặc dù không xuyên thủng kim sắc hư ảnh nhưng bỗng nhiên hồng quang bùng phát, lập tức hóa thành một tỏa liên hồng sắc cực to, nhanh như chớp đã trói chặt kim sắc hư ảnh.
Tăng nhân thấy vậy đầu tiên là ngẩn ngơ, không hề lưỡng lự đưa tay phướng về phía không trung.
Môt đạo bạch sắc kiếm quagn theo đầu chỉ chợt lóe, bắn thẳng đến phía hỏa liên.
Một tiếng thanh thúy vang lên, hồng mang bạch quang xen lẫn vào nhau, chính là hỏa liên tuy bị thủng lỗ chỗ, nhưng kiếm quang thực chất là không thể chém đứt liên này.
Lần này ngân bào tăng nhân sắc mặt đã trầm xuống.
Trước mặt hắn là tam sắc hỏa điểu cùng tử sắc hỏa lãng đang quét đến, dưới tình thế cấp bách, hắn đột nhiên dẫm mạnh lên bạch liên, trong miệng đồng thời phát ra một tiếng ngâm dài, hai tay ngưng trọng phân khai.
Cự đại kim ảnh dường như cảm nhận được sự sốt ruột của tăng nhân, đột nhiên kim quang đại phóng, thân thể khổng lồ đột nhiên lại lớn hơn gần nửa, biến thành bảy tám trượng cao.
Nhưng điều khiến tăng nhân cảm thấy bất ổn nhất là việc xảy ra kế tiếp…
Hỏa liên theo thể hình kim cương mà hóa lớn lên theo, cũng không có tỏ ra có gì không ổn.
Hai tay tăng nhân kháp quyết, kim sắc hư ảnh lại thu nhỏ lại, nhưng hỏa liên cũng đồng dạng nhỏ theo, dường như phụ cốt chi dòi gắt gao bám lấy hư ảnh không rời.
Lần này ngân bào tăng nhân đã thực sự biến sắc.
Mất thấy tam sắc hỏa điểu sắp tới, hắn nhất thời bất chấp việc của hư ảnh, vội vàng ném ngân bình trong tay lên không trung.
Ngân bình xoay một vòng, miêng hướng về phía hỏa điểu. Ngân quang đại phóng, trong bình truyền ra vô số tiếng động, tập tức phật quang bảy màu từ trong bình phun ra, trực tiếp nghên đón tam sắc hỏa diễm.
Hỏa điểu há miệng phun ra một đoàn tam sắc hỏa diễm, hai cánh mở ra muốn phá vỡ phật quang, một hơi phi đến trên đỉnh đầu tăng nhân.
Hai thứ vừa tiếp xúc, phật quang đột nhiên lưu chuyển, phóng lớn lên, thất sác linh quang không ngừng chuyển động, vây hỏa điểu vào trong đó, sau đó cuốn vào trong bình. Toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh tựa hồ như bình này là khắc tinh của tam sắc hỏa điểu!
Ngân bào tăng nhân thấy vậy, thần sắc mới trở lên buông lỏng đôi chút, nhưng lập tức lại nhìn về phía ngân bình trên không trung.
Bảo vật này run lên, lại phun ra vô số phật quang, lần này mục tiêu chính là tử sắc hỏa lãng phía sau hỏa điểu lúc trước.
Xem ra hắn định dùng bảo vật này đem Tử La Cực Hỏa thu lại.
Nhưng đúng lúc này, phía đối diện bỗng vang lên một tiếng ‘bạo!’. Chiếc bình nguyên bản đang huyền phụ trên không đột ngột lay động, ngân quang chớp động, dường như có tiếng sấm nổ rền vang trong bình, hơn nữa thanh âm càng lúc càng lớn.
“Không ổn!”
Ngân bào tăng nhân dùng thần niệm đảo qua ngân bình, lập tức phát hiện ra sự tình kinh người, sau đó thất thanh kêu lên. Lập tức… Bạch liên dưới chân vị cao tăng Lôi Âm Tông này khẽ lóe lên, hắn đã biến mất tại chỗ.
Chỉ để lại liên hoa vài thước trên không trung cùng kim sắc hư ảnh đang bị giam cầm.
Mà ngay tại lúc tăng dân dùng cách kim thiền thoát xác, thì ngân sắc tiểu bình đã phát ra một tiếng nổ kinh thiên, hoàn toàn bạo liệt.
Quầng sáng tam đã biến mất lúc trước lại hiện ra trên không trung.
Tam sắc phù văn lưu chuyển, thể tích quầng sáng bắt đầu biến lớn gấp mấy lần, đem toàn bộ bạch liên cùng kim sắc hư ảnh bao vào trong.
Kim sắc hư ảnh bị cuốn chặt bởi hỏa liên căn bản không thể tránh né, cho nên nó chỉ có thể chống đỡ một chút rồi tan biến như bọt xà phòng. Về phần bạch liên thì càng thêm nhanh chóng, ngay lúc đầu đã bị tam sắc hỏa diễm đốt thành tro tàn.
Ngoài ba mươi trượng, tại địa phương khác, bạch quang lóe lên, ngân bào tăng nhân đã hiện ra thân hình. Nhưng mà sau khi kim cương hư ảnh bị giết thì sắc mặt hắn tái nhợt, hé miệng phun ra một búng máu. Da thịt đạm kim sắc đã mờ đi rất nhiều, xem bộ nguyên khí bị tổn thương không ít.
Kim cương hư ảnh kia chính là bản mạng pháp bảo của hắn, có liên hệ chặt chẽ với tâm thần tinh huyết của hắn.
Sắc mặt Hàn Lập không đổi, tay bắt pháp quyết, tức thì tử sắc hỏa lãng đã huyễn hóa thành một hỏa mãng tử sắc to lớn, há miệng cắn về phía ngân bào tăng nhân.
Mới phóng tới trước mặt nhưng phụ cận hàn phong đã nổi lên, độ ấm cực nhanh hạ xuống, khiến bốn phương tám hướng đều đã bị đông cứng.
Bạch quang dưới chân ngân bào tăng nhân chợt lóe, lại huyễn hóa ra một cỗ liên hoa độc nhất vô nhị. Hai chân chưa động nhưng liên hoa đã động, lập tức lùi về đằng sau hơn mười trượng, đồng thời trong miệng phát ra tiếng cười khổ:
“Dừng tay! Không cần tiếp tục tỷ thí. Hàn đạo hữu quả nhiên là thần thông quảng đại, lão nạp cam bái hạ phong”
Ngân bào tăng nhân mới cùng Hàn Lập chính thức giao thủ một chút đã chủ động nhận thua, lúc này hai mắt hắn vẫn đang nhìn về phía ngân bình bị hủy diệt, vẻ mặt tiếc nuối vô cùng.
Ngân bình kia chính là một kiện bảo vật cấp cao của phật môn, hắn cũng không dễ dàng có được. Vậy mà lại bị hủy diệt trong một hồi luận bàn, việc này khiến hắn buồn bực vô cùng, đâu còn tâm chí tiếp tục giao thủ.
Huống chi tuy rằng song phương không xuất toàn lực, nhưng thần thông của Hàn Lập rõ ràng ở trên. Đã có chút tổn thương, nên tất nhiên tăng nhân không muốn tiếp tục giao đấu.
Hàn Lập nghe nói vậy thì ánh mắt khẽ chớp động vài cái, bèn mỉm cười mà vẫy tay thu hồi bảo vật.
Tử sắc hỏa mãng dừng lại, thân hình quay cuồng biến thành một đoàn tử diễm rồi biến mất, chỉ còn một bạch sắc viên châu quay tròn trên không. Sau đó dưới thần niệm của Hàn Lập, bảo vật này cũng bay trở lại cùng lúc với hỏa liên đã biến trở lại thành hỏa ti mà về trong tay Hàn Lập.
Mấy bảo vật này khẽ chớp lên vài cái rồi nhập vào trong thân thể Hàn Lập không còn thấy bóng dáng.
Hàn Lập ôm quyền hướng về phía tăng nhân đối diện, bình thản đa tạ, rồi hạ thân xuống phía dưới.
Ở cửa điện, nghênh đón Hàn Lập là những ánh mắt kính sợ.
Tuy rằng đều là tu sĩ đồng cấp nhưng nếu Hàn Lập thực sự ra tay thì có thể dễ dàng đánh thương Nguyên Trí đại sư. Chỉ sợ việc này mấy người Khổ Sán cũng có thể đoán ra được.
Mà ngay cả tăng nhân bộ dạng thiếu niên có tên Diễm Trúc lúc này ánh mắt cũng không dấu khỏi sự mất tự nhiên, không còn thong dong như trước.
“Hai vị đạo hữu tranh đấu, thực sự khiến tại hạ mở rộng tầm mắt. Thật hy vọng Sán mỗ về sau có một ngày đạt tới cảnh giới như vậy! nếu Hàn đạo hữu đã thắng thì bản Các chủ tất nhiên cũng không nuôt lời. Ta đã sẽ người đi lấy bí thuật luyện chế giới tử không gian cho đạo hữu.” Tuy rằng ngân bào tăng nhân không địch lại Hàn Lập nhưng vị Các chủ Thiên Cơ Các này vẫn tươi cười không có chút nào uể oải. Ngược lại không chờ Hàn Lập lên tiếng đã chủ động nhắc đến việc giới tử không gian.”
“Vậy làm phiền Sán các chủ.” Hàn Lập nhàn nhạt cười trả lời.
Sán Khổ nhanh chóng đưa lệnh bài cho một tu sĩ Kết Đan kỳ, rồi cẩn thận phân phó vài tiếng.
Người nọ giơ hai tay lên nhận lấy lệnh bài, vội vàng ly khai nơi này, phóng thẳng về phía dưới.
Không gian này ngoài trự Thiên Cơ Điện ra thì trên mặt đất còn có rất nhiều lâu các tinh mỹ vô cùng, dường như có người thường lui tới đây. Nhưng những người này tựa hồ đã sớm được phân phó. Cho dù Hàn Lập cùng ngân bào tăng nhân lúc nãy giao đấu thì phía dưới cũng không ai dám lộ diện.
Kẻ nhận lệnh bài lúc nãy đã bay vào trong một tòa lâu các không thấy bóng dáng.
Hàn Lập lúc này mới đem ánh mắt thu hồi, mà ngân bào tăng nhân ở trên không trung cũng đã điều tức xong, từ trên không hạ xuống. Từ trong tay áo lấy ra một bạch sắc dược bình, đổ ra một viên dược hoàn màu hỏa hồng bỏ vào trong miệng.
“Nguyên Trí địa sư không có gì đáng ngại chứ?” Hàn Lập lên tiếng hỏi thăm.
“Không sao, phục dụng đan dược, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy tháng là ổn. Nhưng chiếc vũ phiến trong tay Hàn đạo hữu chắc hắn không phải bảo vật bình thường. Ta vốn có La Hán Kim Thân, có thể so sánh cùng pháp bảo nhưng lại không thể chặn được một đòn nhẹ nhàng của phiến này. Xem ra không phải linh bảo chân chính thì cũng là một kiện phỏng chế linh bảo. Có phiên này trong tay thì trong nhân giới chỉ sợ rất ít người dám đỡ một kích của đạo hữu.” Nguyên Trí đại sư cười với Hàn Lập, dường như không hề để ý gì tới việc bị thương trong tay Hàn Lập mà thần sắc vẫn rất tự nhiên mà hỏi.
“Nhãn lực của đại sư sáng như đuốc! vật này của tại hạ đúng là một kiện phỏng chế linh bảo.” Hàn Lập cười hắc hắc, cũng không để ý mà trả lời.
Tăng nhân thiếu niên nghe vậy thì khuôn mặt lạnh lùng lại nở nụ cười, nguyen bản định mở miệng nói gì nhưng lại bị Sán Khổ bên canh cướp lời.
“Hai vị đạo hữu, không ngại thì xin mời vào trong điện nói chuyện. Ngoài ra tại hạ vừa vặn có được một bình linh tử, Tân Long Ngâm. Nghe nói tu sĩ bình thường uống một ngụm có thể bớt được một tháng khổ tu. Nhưng trọng yếu nhất là tu vị rượu này tuyệt vời không tả xiết. Các vị đạo hữu, không ngại cùng tại hạ nhấm nháp một chút chứ.” Lão giả béo tốt khẽ xoa tay, cười hì hì.
Lúc này Sán Khổ lại giống như một ông lão nhà nông hiếu khách, chứ đâu còn hình ảnh cửa người đứng đầu một phương.
“Tân Long Ngâm? Bần tăng đã nghe nói qua linh tửu này. Nghe nói dùng rất nhiều loại kỳ quả mà nhân giới gần như tiệt chủng để ủ thành. Mà rượu này có hương thơm ngát mũi, hơn xa các loại linh tửu khác. Hắc hắc, đạo hữu không cần cảm thấy làm lạ, lão nạp tuy rằng thân ở Phật môn nhưng đối với thứ này vẫn còn cảm thấy khó cưỡng. Năm đó Sán Khổ đọa hữu cũng là dùng hơn mười đàn thượng cổ linh tửu dụ dỗ lão nạp làm khách khanh trưởng lão. Chẳng qua, Hàn đạo hữu cũng đừng xem lão nạp thành một hòa thượng rượu thịt. Tất cả các giới luật còn lại lão nạp đều tuân thủ đầy đủ.” Nguyên Trí đại sư vui vẻ nói ra. Hắn nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt Hàn Lập thì bắt đầu giải thích, giọng nói đầy thiện ý.
Hàn Lập nghe vậy thì trong lòng vừa động, chỉ cười mà không nói.
Đoàn người lại tiến vào bên trong điện.