Nét âm trầm lóe lên trên khuôn mặt của Tiêu Minh, sau khi ho nhẹ một tiếng, đang định lên tiếng nói gì đó.
Bỗng nhiên vào lúc này, ngân văn từ tấm bia đá trước mặt vang lên âm thanh ông ông, chúng lóe lên rồi hội tụ lại ở phía dưới mơ hồ biến ảo thành một cái vân trận màu bạc.
Cả tòa vân trận sáng ngời lên, ở trung tâm bỗng nhiên chấn động rồi hiện ra một cái thông đạo lớn.
Nhoáng một cái từ bên trong bay ra hai người một nam một nữ sóng vai nhau.
“Ồ, hóa ra là ba vị đạo hữu, thật đúng là trùng hợp.” Nam tử trẻ tuổi thoáng giật mình, nhưng sau khi ánh mắt quét qua ba người lại lộ ra thần sắc cười mà như không cười.
Nữ tử bên cạnh, vẻ mặt tức thì cũng ngoài ý muốn quan sát ba người Tiêu Minh, đồng thời lộ ra thần sắc cực kỳ cảnh giác.
Hai người này tự nhiên chính là Hàn Lập và Băng Phách Tiên Tử vừa mới đi ra.
Ba người Tiêu Minh thấy vậy thần sắc đại biến, không khỏi liếc mắt nhìn nhau.
Loại tình huống trước mắt này, dường như chính là kết quả xấu nhất mà họ từng dự liệu trước đó.
“Hàn huynh, ngươi đã thu được truyền thừa y bát của Thiên Đỉnh Chân Nhân rồi sao?” Tiêu Minh âm trầm hỏi một câu.
“Không có, tuy nhiên người tìm được lại là đồng bạn của tại hạ. Thế nào, ba vị đạo hữu có ý kiến gì sao?” Hàn Lập mỉm cười, hời hợt nói một câu.
Cho dù hắn có mở miệng phủ nhận thì đối phương cũng tuyệt đối sẽ không tin tưởng, chẳng thà cứ thản nhiên thừa nhận.
“Cái gì, vị tiên tử này. Ồ, có chút kỳ quái…”
Ba người nghe vậy thì cảm thấy ngoài ý muốn, ánh mắt “Bá” một cái đều rơi vào trên người của Băng Phách Tiên Tử.
Nhưng Tiêu Minh lập tức nhướng mày, biểu lộ ra một tia kinh ngạc.
Hiển nhiên hắn đã nhầm Băng Phách Tiên Tử và hóa thân Huyết Phách là một người, đồng thời tức khắc cũng cảm ứng được chênh lệch tu vi giữa hai người.
Thanh Bình đạo nhân và Vạn Hoa phu nhân tự nhiên cũng phát hiện ra điểm này, trong mắt đồng dạng hiện lên vẻ nghi hoặc, nhưng đem so với y bát của Thiên Đỉnh Chân Nhân đã bị đối phương đạt được, thì chút ngạc nhiên ấy tự nhiên không còn là chuyện quan trọng gì nữa rồi.
Tiêu Minh thở dài một hơi, có vài phần bất đắc dĩ nói:
“Điều này đúng là khá phiền phức rồi. Lần này ba người bọn ta mạo hiểm tới đây cũng là vì truyền thừa của Thiên Đỉnh chân nhân mà đến, chẳng qua thứ đó đã bị vị tiên tử này đoạt được. Nể mặt Hàn huynh ba người tại hạ cũng sẽ không làm chuyện mạnh mẽ cưỡng đoạt làm gì. Như vậy đi, ba người bọn ta cùng vị tiên tử này làm một cuộc giao dịch có được chăng? Bảo vật mà Thiên Đỉnh chân nhân lưu lại bọn Tiêu mỗ cũng không có suy nghĩ gì không an phận, nhưng bí thuật công pháp cùng với phương pháp độ kiếp mà hắn lưu lại thì để cho bọn ta phục chế một phần? Đương nhiên bọn ta cũng sẽ đòi hỏi không công, tự nhiên sẽ trả một cái giá lớn khiến cho vị tiên tử này thỏa mãn.”
“Nghe có vẻ không tệ. Băng Phách đạo hữu cảm thấy thế nào?” Hàn Lập từ chối cho ý kiến, mà quay đầu lại hỏi nữ tử bên cạnh một câu.
“Ta xác thực đã nhận được một vài loại công pháp thần thông mà năm đó Thiên Đỉnh tiền bối sơ tu, nhưng những thứ này đều đã được một loại bí thuật thần hồn nào đó trực tiếp khắc thành ấn ký trong thần thức, hơn nữa trong đó còn có cấm chế huyết thệ rằng tới khi chưa chính thức tu luyện tới đại thành, tuyệt đối không được truyền những công pháp này cho người thứ ba, nếu không thiếp thân sẽ phải chịu nhẹ thì một phần thần thức tiêu tán, nặng thì Nguyên Anh trực tiếp nổ tan mà chết. Về phần thủ đoạn độ kiếp thì lại càng không có. Nhưng căn cứ vào trí nhớ trong truyền thừa của Thiên Đỉnh tiền bối thì sở dĩ trước kia người có thể vượt qua nhiều lần Đại Thiên Kiếp như vậy, chẳng qua là vì trước kia người đã từng được ăn một hạt Đàm Lôi Tiên Quả từ Tiên giới lưu truyền xuống mà thôi.” Băng Phách lập tức cười khổ, đồng thời nói một hồi khiến cho Hàn Lập và bọn người Tiêu Minh đều khẽ giật mình.
“Đàm Lôi Tiên Quả! Đây không phải là loại Tiên Quả trong truyền thuyết mà chỉ Tiên giới mới có hay sao, nếu năm đó Thiên Đỉnh Chân Nhân ăn được một quả này thì cũng có thể hiểu vì sao mà hắn có thể đơn giản vượt qua nhiều lần Thiên Kiếp đến vậy. Nhưng làm sao Tiêu mỗ biết được lời đạo hữu nói là thật hay giả.” Thanh Bình đạo nhân nhướng mày, chậm rãi hỏi.
“Các hạ muốn chứng minh việc này như thế nào?” Băng Phách tiên tử lạnh giọng hỏi lại đạo nhân một câu.
“Bần đạo có một môn bí thuật có thể dưới tình huống không làm tổn hại thần thức mà do thám được tin tức trong thức hải của người khác, chỉ cần đạo hữu mở rộng thần thức ra cho chúng ta xem…”
“Mơ tưởng! chẳng có ai lại đem thần thức hải mở ra cho người ngoài xem cả, nếu không so với việc đem tính mạng giao cho kẻ khác có gì khác nhau chứ.” Băng Phách ngọc dung biến đổi, một lời từ chối thẳng.
Loại chuyện đem tính mạng giao cho người khác như vậy, nàng tự nhiên tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
“Hàn đạo hữu, ý của ngươi thế nào. Mặc dù đạo hữu thần thông kinh người, nhưng cũng không thể để cho ba người bọn ta tay không mà quay về đấy chứ.” Thanh Bình đạo nhân nghe vậy, hít sâu một hơi, âm trầm hướng Hàn Lập hỏi một câu.
“Nếu đồng bạn của ta không muốn làm, việc này tự nhiên sẽ như vậy. Thanh Bình đạo hữu nếu cảm thấy không có thu hoạch gì thì chi bằng tự mình tiến vào bên trong sưu tầm một chút, nói không chừng còn có cơ hội đoạt được những thứ khác đấy. Hai người bọn ta cũng không định dừng lại ở đây, đành cáo từ các vị vậy.” Ánh mắt Hàn Lập lóe lên, dùng khẩu khí hời hợt trả lời.
“Cái gì, ngươi chưa cho chúng ta một cái công đạo mà đã định…”
“Đạo hữu còn muốn gì nữa.”
Vạn Hoa phu nhân giận dữ nói một câu, bỗng nhiên sắc mặt của Hàn Lập trầm xuống, thoáng chốc bước về phía trước một bước.
Trong chốc lát, một cỗ khí tức khủng bố khiến cho tồn tại Đại Thừa bình thường cũng phải run rẩy lập tức vọt ra, không khách khí ập xuống phía đối diện.
“Đạp đạp” vài tiếng, bị luồng cự lực này đè xuống, Thanh Bình đạo nhân và Vạn Hoa phu nhân không kìm được mà lùi về phía sau mấy bước.
Chỉ có thân hình của Tiêu Minh ở chính giữa là hơi chút run lên nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ bất động, nhưng mặt nạ cũng thoáng chốc hiện lên một tầng huyết quang.
Hàn Lập thấy vậy, hai mắt nhíu lại, không nói hai lời lại bước lên một bước, đồng thời khí tức trên người lại đột nhiên tăng lên.
Lần này Tiêu Minh chỉ cảm thấy đối diện mình phảng phất như một con Hung Thú Thượng Cổ bổ nhào tới, sau khi hừ một tiếng thì cũng không tự chủ được mà lùi một bước về sau.
“Hảo thủ đoạn, quả nhiên khi trước Hàn huynh giao thủ cùng Vạn Hoa đạo hữu vẫn ẩn tàng hơn nửa tu vi. Bằng pháp lực thâm sâu của ngươi sợ rằng Chân Linh Thượng Cổ cũng không hơn gì thế này.” Dù cho Tiêu Minh trời sinh tính tình thâm trầm, lúc này ánh mắt cũng không khỏi hiện lên vẻ kiêng kị sâu đậm, lạnh giọng hỏi.
Hàn Lập cười hắc hắc, khí tức khủng bố trên người không thu lại chút nào, ngược lại chắp tay nhìn ba người không nói gì.
Vạn Hoa phu nhân và Thanh Bình đạo nhân sau khi kinh sợ lập tức sắc mặt trở nên lúc xanh lúc trắng, hiển nhiên đối với y bát công pháp của Thiên Đỉnh chân nhân vẫn còn không muốn buông tha, nhưng rõ ràng lại có ý sợ hãi nếu phải động thủ với Hàn Lập sau khi hắn thể hiện sự cường đại của mình.
“Đi thôi!”
Tiêu Minh liếc nhìn thật sâu Hàn Lập, bỗng nhiên nói một câu như vậy.
“Cái gì! Tiêu huynh, chúng ta không cần công pháp của Thiên Đỉnh chân nhân nữa sao?” Thanh Bình đạo nhân nghe vậy, sắc mặt đại biến.
“Ba người bọn ta liên thủ quá nửa vẫn không phải đối thủ của Hàn đạo hữu. Đã vậy cần gì phải tự chuốc lấy nhục. Trừ phi Thanh Bình đạo hữu có thủ đoạn gì có thể ngăn cản cơn giận lôi đình của Hàn huynh.” Âm thanh trả lời bình tĩnh của Tiêu Minh vang lên.
“Việc này… đương nhiên không có.” Thanh Bình đạo nhân cười khổ một tiếng, liên tục lắc đầu.
“Khanh khách, nếu là có thêm hai vợ chồng chúng ta thì sao?” Đúng lúc này, bỗng nhiên từ phía xa truyền đến một tiếng nữ tử cười duyên.
Tiếp theo chỉ thấy phía chân trời chấn động, lập tức hai luồng cầu vồng bắn tới với tộc độ vô cùng nhanh chóng, chỉ sau mấy cái chớp động đã đến hư không gần đó.
Độn quang thu về, trên bầu trời thoáng chốc hiện ra hai thân ảnh một nam một nữ.
Nam thì thật thà chất phác, nữ lại kiều mị như hoa, đúng là hai người Vô Cấu Lão Tổ và Hoa Tây Tiên Tử.
Băng Phách vừa thấy lại có thêm hai gã Đại Thừa xuất hiện, trong nội tâm cuống quít âm thầm kêu khổ.
Ngược lại Hàn Lập liếc nhìn Vô Cấu Lão Tổ cùng Hoa Tây Tiên Tử, thần sắc lại không hề thay đổi chút nào.
“Sao nhị vị lại có thể tới đây nhanh như vậy?” Thanh Bình đạo nhân chấn động hỏi.
“Việc này thì tiểu muội khó mà nói rõ được.” Hoa Tây tiên Tử tự nhiên cười nói, cũng không trả lời câu gì.
Ngược lại thì đồng tử của Tiêu Minh bỗng co rụt lại, nói ra một câu khiến cho nội tâm hai gã đồng bạn chợt rùng mình.
“Vạn Hoa Thanh Bình đạo hữu, hai vị kiểm tra một chút xem có bị kẻ khác động tay động chân trên người hay không?”
“Động tay động chân, không thể nào, loại chuyện này sao có thể dấu diếm được tai mắt của hai người bọn ta chứ.” Vạn Hoa phu nhân thoáng chốc nghẹn ngào, nhưng cũng biết Tiêu Minh sẽ không vô duyên vô cớ mà nói suông, lực lượng thần niệm bắt đầu phóng ra kiểm tra thân thể từ trong ra ngoài.
Sắc mặt của Thanh Bình đạo nhân bên cạnh tức thì trầm xuống, một tay cũng bấm niệm pháp quyết, đồng dạng kiểm tra đạo bào và phục sức trên người.
Kết quả là một lát sau, Vạn Hoa phu nhân bỗng thét lên một tiếng, lấy từ trên một sợi tóc ra một con phi trùng rất nhỏ và gần như trong suốt, dài chỉ khoảng nửa tấc, hơn nữa trông cực kỳ nhỏ bé.
“Vô Trần Cổ, trách không được ta không hề có một chút cảm giác nào, vợ chồng các ngươi gieo Cổ này lên người ta lúc nào!” Bà lão giận dữ, một tay bóp nát con trùng thành mảnh nhỏ, bộ dáng như nổi trận lôi đình.
“Đương nhiên là trước khi tiến vào Thiên Đỉnh Cung, nếu không làm sao ta có thể theo dõi được tới đây. Muốn trách thì trách các ngươi hành sự thiếu cẩn mật, lại đem truyện này tiết lộ ra từ trước mà thôi.” Hoa Tây Tiên Tử cười đầy mị ý, bộ dáng không hề quan tâm tới vẻ giận dữ của Vạn Hoa Phu Nhân.
“Xem ra lần này sau khi trở về, chúng ta cần phải thanh lý môn hạ một lần cho tốt rồi. Chẳng qua việc hai vị theo dõi tới đây đối với bần đạo cũng không phải là chuyện xấu gì. Hàn huynh, hiện tại bên chúng ta đã có thêm hai cường giả trợ giúp, bây giờ đạo hữu có phải nên thay đổi cách nghĩ của mình rồi hay không.” Ngược lại Thanh Bình đạo nhân lại rất nhanh chóng khôi phục trấn định, con mắt chuyển về phía Hàn Lập, trực tiếp hỏi.
“Khi nãy ta đã nói rồi, không cần nhắc lại lần thứ hai nữa. Bây giờ chư vị có thể lập tức rời khỏi đây hoặc là buông tay chiến một trận cùng ta.” Hàn Lập nhàn nhạt trả lời, bộ dáng dường như không hề đặt năm vị Đại Thừa này trong mắt.
Trả lời như thế chẳng những khiến trong lòng Vạn Hoa phu nhân và Thanh Bình đạo nhân vô cùng giận giữ, mà ngọc dung của Hoa Tây tiên tử cũng chợt trầm xuống.
“Tiêu huynh, bây giờ ngươi thấy thế nào?” Thanh Bình đạo nhân cưỡng chế lửa giận trong lòng quay sang hỏi Tiêu Minh một câu.
Ánh mắt của Tiêu Minh chớp động bất định, rõ ràng đang tự đánh giá thiệt hơn, sau một lúc lâu mới nhìn Hàn Lập chậm rãi hỏi:
“Hàn huynh kiên trì như thế thật khiến cho Tiêu mỗ thập phần khó xử. Tuy rằng ta tin tưởng thần thông của đạo hữu sâu không lường được, nhưng dưới tình hình như thế này tai hạ cũng không thể để mặc vị tiên tử này nghênh ngang rời đi được. Tại hạ hỏi Hàn huynh một câu, việc này còn có thể thương lượng hay không?”
“Hắc hắc, nếu Băng Phách đạo hữu có thể trực tiếp đem công pháp phục chế ra mấy phần, ta tự nhiên cũng lười động thủ làm gì. Nhưng hiện tại ư, Hàn mỗ cũng chỉ có thể miễn cưỡng thỉnh giáo một chút thần thông của chư vị mà thôi.” Hàn Lập cười ha ha nói.