Sau khi Hàn Lập tiến vào Kết Đan Trung Kỳ, hắn còn tiếp tục ở bên trong mật thất bế quan hơn hai mươi năm mới xuất quan.
Trong lúc đó hắn cũng không ăn hết tất cả dược vật, vẫn còn giữ lại một bộ phận nhỏ ở trong Túi Trữ Vật.
Đây cũng không phải là hắn không chịu nổi tịch mịch, không chờ đan dược toàn bộ luyện hóa đã nóng lòng muốn đi.
Mà là tại lúc tu luyện đến gần Kết Đan Hậu Kỳ, rốt cục gặp phải bình cảnh trong tu hành. Không đột phá được bình cảnh này thì cho dù tiếp tục dùng nhiều linh đan thì tu vi cũng khó có thể tiến thêm.
Mà phương pháp đột phá chướng ngại, thì phải xem cơ duyên tạo hóa cùng đặc điểm của công pháp mới được, trên cơ bản không có quy luật nào.
Bất quá các tu sĩ trước đây gặp phải giai đoạn này, có khi đang đả tọa luyện khí thì tự đột phá, có khi đang du lãm sơn thủy cũng có cảm giác đột phá, còn có trường hợp đang tranh đấu sanh tử lại đột phá ngoài ý muốn.
Thế nên, Hàn Lập tự nhiên không muốn tốn nhiều thời gian vào việc bế quan, chuẩn bị ra đi tìm Bạn Yêu Thảo trong lời đồn đại kia, cũng xem xem liệu trong lúc xuất ngoại có thể gặp cơ duyên xảo hợp để đột phá bình cảnh hay không.
Bởi vì không biết phải cần thời gian bao lâu mới có thể có được thu hoạch, cho nên Hàn Lập tự nhiên không dám để Cửu Khúc Linh Sâm ở lại phủ trong thời gian dài.
Bởi vậy nên hắn cũng định bỏ hòn đảo nhỏ trong vụ hải này.
Về phần Cửu Khúc Linh Sâm, cách mỗi một đoạn thời gian phải dùng thổ thạch khí điều dưỡng, cái này kì thực lúc trước khi tu vi Hàn Lập chưa tiến vào Kết Đan Trung Kỳ thì có chút phiền phức.
Nhưng bây giờ sau khi tiến vào Kết Đan Trung Kỳ, thì đây chẳng còn là thứ khiến hắn buồn phiền nữa.
Hàn Lập đã có năng lực lấy tinh khí từ trong thổ thạch rồi rót vào bên trong bản thể của Linh Sâm, cam đoan nó vẫn bình yên vô sự.
Phương hướng phi hành lúc này của Hàn Lập đúng là hướng Phường thị mà cô gái đã nói. Cũng chỉ có tại nơi tu sĩ thường xuyên lui tới như thế mới khiến Hàn Lập có cơ hội biết được tin tức của Yêu Thú cấp tám.
Đến lúc đó sẽ nghĩ biện pháp nào để tìm được Bạn Yêu Thảo.
Về phần từ trong phường thị có thể trực tiếp mua được linh thảo đang cần, căn bản Hàn Lập chưa từng nghĩ là sẽ có chuyện tốt chờ đợi sẵn như vậy.
Hàn Lập độn quang với tốc độ cực nhanh.
Mặc dù cô gái nói đến phường thị trên hòn đảo nhỏ đó phải mất lộ trình nửa tháng, nhưng dưới toàn lực di chuyển của hắn thì chắc cũng chỉ mất có mấy ngày mà thôi.
Hai ngày sau, khi Hàn Lập đang toàn lực phi hành trên biển, xa xa đột nhiên phóng ra một đạo hồng quang, phía sau còn có mấy đoàn khí xám trắng điên cuồng đuổi theo.
Hàn Lập thấy tình hình này, hai hàng lông mày vẫn lơ đãng nhíu lại.
Theo sau tâm niệm hắn vừa động, trong miệng một đợt chú ngữ trầm thấp không nghe rõ xé gió truyền ra. Tiếp theo trên người truyền đến những tiếng nổ nhỏ, thanh âm dồn dập mà dày đặc. Đồng thời một đoàn thanh quang di động trên khuôn mặt.
Một lát sau, thân hình Hàn Lập bỗng nhiên rút đi khoảng một thốn. Khi thanh quang tản ra, hé lộ một khuôn mặt màu vàng lạ lẫm.
Đây đúng là một trong các bí thuật của Huyền Âm Kinh mà Hàn Lập tận lực tu luyện khi đang bế quan, “Hoán Hình Quyết”.
Bí thuật này chẳng những có thể tùy ý kéo dài, rút ngắn các bộ phận của thân thể, hơn nữa còn có thể khống chế nới lỏng cơ thể, trong nháy mắt thay đổi da thịt nhan sắc, tuyệt đối là đỉnh cao của thuật thay hình đổi dạng.
Theo Hàn Lập phỏng chừng, loại công pháp này tuyệt đối không dưới vài loại mật thuật dịch dung khác, thế nhưng kể cả đối mặt với thần thức của tu sĩ thì cũng không dễ bị nhìn thấu, cho nên nó mới được xếp vào trong Huyền Âm Kinh.
Mật thuật này có khuyết điểm duy nhất chính là một khi thi triển, thì sau đó toàn bộ thân pháp lực nhiều lắm cũng chỉ dùng được bẩy thành.
Một khi sử dụng vượt qua bảy thành pháp lực khi cùng người tranh đấu, lúc đó hiệu quả của “Hoán Hình Quyết” sẽ biến mất, làm cho người đó khôi phục hình dáng ban đầu.
Có điều Hàn Lập cũng không thèm để ý điểm này.
Một khi hắn đã quyết định giấu diếm thân phận, thì hơn phân nửa là không muốn triển lộ thực lực chân chính. Hạn chế tu vi đối với hắn thực sự cũng không có ảnh hưởng quá lớn.
Ngay lúc Hàn Lập mới vừa sửa đổi lại khuôn mặt xong, đạo hồng quang nọ cũng phát hiện chỗ của Hàn Lập, giống như bắt được vật cứu mạng, phóng thẳng như điên về bên này.
Thấy tình cảnh này, Hàn Lập dứt khoát dừng độn quang lại, khẽ thở dài đứng tại chỗ.
Không phải vì phiền toái tìm tới cửa khiến hắn thở dài.
Mà là Hàn Lập cảm giác được người chạy trối chết kia, mặc kệ vị qua đường này liệu có năng lực cứu hắn hay không, mà ý niệm kiểu trước hết cứ tới kéo hắn cùng xuống nước cái đã, cũng không hề có chút do dự, bay thẳng đến bên này mà đến. Xem bộ dáng tâm tính thật sự không có gì đặc biệt.
Về phần vài đoàn khí xám trắng phía sau, rõ ràng là vài yêu thú cấp ba, bốn.
Điều này làm cho hắn lại nhớ tới lòng hiếu của Công Tôn Hạnh mà cảm động tới mình, đột nhiên lại vừa cảm giác được lòng người thật đúng là cực kỳ phức tạp.
Thật sự không thể vơ đũa cả nắm được!
“Vị đạo hữu này, xin cứu mạng! Tại hạ Hoàng Minh Lễ chắc chắn sẽ tạ ơn của đạo hữu” Bên trong độn quang màu đỏ, một vị lão giả khô gầy, mặt dơi mắt chuột không chờ bay đến trước người Hàn Lập, vẻ mặt khủng hoảng lớn tiếng cầu cứu.
Hắn cũng cơ trí. Mặc dù còn chưa thấy rõ tu vi của Hàn Lập, nhưng thấy đối phương với bộ dáng trầm ổn như núi thái sơn thế kia, nhất thời biết mạng nhỏ có thể được cứu rồi.
Hàn Lập thần sắc như thường. Mắt thấy lão giả bay đến trước mặt, mới lười biếng khoát tay. Năm đạo kiếm mang màu xanh nhạt rời tay, lập tức ngăn năm yêu thú phía sau lại, quần đấu cùng một chỗ.
Lão giả thấy vậy, lúc này mới mừng rỡ thở phào một hơi, cũng thả ra một đạo pháp khí vòng lửa đồng loạt công kích năm yêu thú kia.
Hàn Lập nghiêng mắt nhìn lão giả một chút. Vị này tu vi đã gần đến cảnh giới Kết Đan Kỳ giả đan. Chẳng trách dưới công kích của nhiều yêu thú cấp ba, bốn như vậy mà còn có thể giữ được tính mạng.
Sau đó Hàn Lập quay đầu lại chỉ huy vài đạo kiếm khí chậm rãi vây khốn mấy yêu thú. Hắn cũng không vội vàng hạ sát thủ khiến bại lộ tu vi.
Có điều ngay cả như vậy cũng làm cho tiểu lão đầu ở một bên tinh thần đại chấn hẳn lên, điều khiển kiện pháp khí hỏa thuộc tính hung hăng đánh tới, giống như đánh chó dưới nước vậy.
Tiếp tục trong chốc lát, Hàn Lập cảm giác được thời gian đủ rồi, mới huy động Thanh Nguyên Kiếm Quang, từng cái chém giết mấy yêu thú này.
“Đa tạ tiền bối ra tay cứu giúp! Tiền bối hình như muốn đi tới Nam Lê Đảo phường thị phía trước sao?” Tiểu lão nhi lúc này không cần xem xét tu vi Hàn Lập, cũng biết đối phương khẳng định là tu sĩ Kết Đan Kỳ, bởi vậy cực kỳ cung kính tiến lên thi lễ, cười nói bồi tiếp hắn.
“Không sai, ta là muốn đi phường thị trao đổi vài thứ” Hàn Lập bất động thanh sắc gật đầu.
“Vậy tiền bối cũng không cần đi đâu, đi cũng là một chuyến tay không mà thôi” Đôi mắt nhỏ của Hoàng Minh Lễ chớp vài chớp, đột nhiên cười khổ mà nói.
“Chuyện gì xảy ra?” Hàn Lập thần sắc vừa động, có chút ngoài ý muốn hỏi lại.
“Mấy ngày trước phường thị Nam Lê Đảo bị một ít yêu thú cấp thấp trong lúc vô ý phát hiện, mặc dù ngay tại chỗ chém giết đại bộ phận yêu thú, nhưng ngày hôm sau một số yêu thú thoát đi đã đưa tới rất nhiều yêu thú cấp bốn, năm. Các tu sĩ trong phường thị tổn thương không ít, bất đắc dĩ chia nhau phá vòng vây. Tại hạ chính là một thành viên trong đó. Chỉ có điều không nghĩ tới, tại nửa đường lại bất ngờ gặp phải đội ngũ yêu thú này đánh tới" Trước mặt vị Kết Đan Tu Sĩ Hàn Lập này, tiểu lão nhi cẩn thận giảng giải.
“Theo như lời nói, thì thật sự tại hạ đi một chuyến vô ích sao?” Hàn Lập nhướng mày, thần sắc âm trầm.
"Cái này... Tiền bối nếu là thật sự muốn mua bán vật gì, vậy tiểu lão nhi thật ra có thể giới thiệu một chỗ khác. Ở đó đồ vật tuyệt đối đều là trân phẩm. Chỉ có thể là tu sĩ đã ngoài Trúc Cơ Kỳ mới có thể đi vào. Có điều phường thị này cần phải có người quen dẫn tới mới có thể tiến vào. Hơn nữa địa điểm của phường thị thường xuyên thay đổi. Tiểu lão nhị bất tài, nhưng cũng có tư cách dẫn người tới. Tiền bối nếu muốn đi, vãn bối thật sự có thể dẫn đường, coi như báo đáp đại ân cứu mạng của tiền bối" Hoàng Minh Lễ con ngươi lưu chuyển, nhất thời miệng lộ ra hàm răng vàng, vẻ mặt thần bí nói.
“Có địa phương như vậy, chẳng lẽ theo lời ngươi thì đó là bí thị sao?" Hàn Lập ngẩn ra một lúc, dường như đang nghĩ tới cái gì đó.
“Tiền bối chê cười. Bây giờ phường thị, nào có cái gì là phân chia bí thị đâu. Không ngừng phải căng thẳng chiến đấu, sau khi bị yêu thú phát hiện, kết quả cũng đều chỉ có một mà thôi" Tiểu lão nhi lộ ra vài phần xấu hổ vội vàng giải thích.
“Thì ra là vậy!” Hàn Lập nghe lời này, không khỏi buồn cười.
“Ngươi nói địa phương đó cách nơi đây có xa lắm không?” Hàn Lập sau đó hỏi.
“Từ nơi này xuất phát, chúng ta chỉ cần khoảng hơn nửa tháng là tới. Đến lúc đó không sai biệt lắm cũng vừa khai thị” Hoàng Minh Lễ dường như thật sự phi thường quen thuộc với bí thị này, không cần nghĩ ngợi trả lời ngay.
“Tốt lắm. Ta sẽ theo ngươi xem một chút vậy” Hàn Lập tính toán một chút, cũng không thể làm gì khác hơn là đáp ứng.
“Rất tốt, Ồ! Xin tiền bối đợi trong chốc lát!” Hoàng Minh Lễ sau khi lộ ra vẻ hưng phấn, cũng không có lập tức dẫn đường, ngược lại nháy mắt mấy cái, sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì đó.
Hắn lấy dũng khí cáo lỗi một tiếng, đột nhiên phóng thẳng xuống phía dưới, đến mặt biển nơi có các thi thể yêu thú.
Hàn Lập chứng kiến một màn này, đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo rõ ràng thấy tâm tư của đối phương mà cười nhạt.
Trong chốc lát, Tiểu lão nhi cực kỳ thuần thục phân biệt thu các bộ phận của yêu thú vào Túi Trữ Vật của mình.
Sau đó mới hết sức phấn khởi bay trở lại không trung.
“Khiến tiền bối chê cười rồi. Đám yêu thú này đương nhiên không được tiền bối đặt ở trong mắt, nhưng với vãn bối mà nói, đây thật sự là thu hoạch rất lớn!” Hoàng Minh Lễ có chút ngượng ngùng nói.
Dù sao mới vừa rồi, cả năm yêu thú này đều là do Hàn Lập chém giết.
“Không có gì, đám yêu thú này ta cũng chẳng quan tâm! Nhanh lên đường thôi” Hàn Lập nhẹ nhàng lắc đầu, thần sắc không thay đổi thúc giục một tiếng.