“Điều này còn phải phụ thuộc vào sự cân nhắc của Hô đạo hữu, nếu chỉ là một kích bình thường thì tất nhiên là tiếp được. Nhưng nếu hắn chịu hao tổn thọ nguyên vận dụng đến kiện linh bảo kia thì Hàn sư đệ cũng khó mà an toàn. Ta nghĩ Hô đạo hữu sẽ không làm chuyện lưỡng bại câu thương thế này đâu.” Hướng Chi Lễ nhíu mày, chậm rãi nói.
“Hướng huynh, vậy là còn chưa biết rồi, gần đây Hô lão ma có lấy được một kiện dị bảo, nghe nói uy lực không hề kém linh bảo, chỉ cần dùng bí thuật tế luyện một chút thì có thể dễ dàng sử dụng. Lúc đó Hồ lão ma phối hợp với pháp lực bản thân thì uy lực sẽ rất lớn. Ta nghĩ rằng tám chín phần là lão ma sẽ sử dụng bảo vật này.” Phong lão quái hắc hắc cười.
“Có chuyện này?!” Sắc mặt Hướng Chi Lễ khẽ đổi.
Trong lúc hai người Hướng Chi Lễ đang nói chuyện với nhau thì hai người Hàn Lập phía trên không trung cũng đã có hành động.
Môc quan lão giả vung tay, bắn ra một đoàn bích quang chói mắt.
Đoàn bích quang này chính là một quyền trục cổ phác, trên mặt còn có thúy mang chớp động, mang đến cho người ta một cảm giác đầy thần bí.
Lão ma lạnh lùng nhìn Hàn Lập, hắn nhanh chóng bắt quyết, miệng lẩm nhẩm niệm chú.
Chú ngữ vang lên, quyển trục từ từ mở ra, từ trong đoàn thúy mang chói mắt mơ hồ có hơn mười tòa tiểu sơn màu thúy lục lớn nhỏ không đồng nhất.
Mọi người chưa kịp nhìn rõ những thứ trong quyển trục thì một cỗ lục vụ bùng lên từ trong quyển trục, rồi đem nó bao phủ vào trong đó.
Từ trong vụ khí truyền tới từng tràng tiếng rít gió vang rội, mười tám cột bích lục quang trụ phóng vọt lên cao.
Một màn bất khả tư nghị xuất hiện!
Quang trụ phóng lên trời cao hào quang chợt tắt, phân biệt hiện ra từng tòa tiểu sơn cao hơn một trượng, mỗi tòa đều xanh mướt, linh khí dồi dào, tiếng rít gió kia chính là từ tiểu sơn này phát ra.
“Đây là…”
Vừa nhìn thấy cảnh này, Hàn Lập kinh ngạc. Khuôn mặt vốn bình thản đã trở lên ngưng trọng, hai tay không hề lưỡng lự lập tức chuyển động.
Trong tay hắn lập tức xuất hiện hai kiện bảo vật – chính là Bát Linh Xích và Hư Thiên Đỉnh.
Hàn Lập ném Bát Linh Xích ra phía trước người, liên ảnh cũng nhanh chóng tỏa ra rồi cuống trướng hóa thành một ngân sắc cự liên chắn trước người, Bát Linh Xích đang xoay tròn trong tâm liên, lục quang chói mắt.
Cùng lúc đó, Hư Thiên Đính cũng lập tức vọt lên tỏa ra đừng đoàn thanh ti.
Thanh quang tràn ngập, thanh ti kết thành một tấm lưới cực rộng bao phủ lấy Hàn Lập vào trong.
Hư Thiên Đỉnh cũng tự thu nhỏ lại thành vài thước rồi bay lên trên đỉnh đầu Hàn Lập.
Vẫn chưa dừng lại, hai tay Hàn Lập vẫn tiếp tục kháp quyết, kim quang trên người bùng phát tạo thành quang tráo màu vàng – đây chính là Kim Cương Tráo do xá lợi phật môn biến thành.
Hàn Lập sau một hơi bày ra ba tầng phòng hộ, hắn cũng thoáng buông lỏng một chút.
Hô lão ma nhìn thấy vậy thì chỉ nhàn nhạt nói:
“Ngươi đã chuẩn bị xong thì đến lượt lão phu ra tay.”
Lời vừa dứt, lão ma quát lên một tiếng, trong miệng phun ra một hắc sắc quang trụ bắn thẳng vào trong lục vụ.
Lão ma đang tập chung quán chú linh lực vào trong quyển trục.
“Oanh…” lên một tiếng, lục vụ quay cuồng kịch liệt, lại có mười tám hắc sắc quang trụ phóng lên trên cao, mỗi đạo lại nhập vào trong mười tám tòa tiểu sơn.
Tiểu sơn lúc này lại tỏa ra thúy mang chói mắt, không ngừng biến lớn; chỉ sau vài lần hô hấp thì đã biến cao đến năm sáu chục trượng, hóa thành mười tám tòa sơn phong chân chính, tiếng rít gió phát ra ngày càng lớn, sơn phong như ẩn như hiện, huyền diệu vô cùng.
Nhìn thấy cảnh này, chúng tu sĩ ở dưới kinh sợ mà than lên không ngừng, Tử Linh cũng vô cùng lo lắng.
“Đi!”
Hắc khí trên mặt lão ma chợt lóe, đánh ra một trảo nặng ngàn cân khiến một tỏa tiểu sơn lập tức bay đi về phía đối diện, sau đó lão ma lại tiếp tục trảo thêm mấy lần, bảy tám toàn tiểu sơn cũng rít lên, bay theo một hàng hướng về phía Hàn Lập.
Thứ này, đừng nói là bảy tám tòa, ngay chỉ một tòa cũng đã khiến các tu sĩ Nguyên Anh bình thường không thể tiếp đỡ.
Tuy rằng vẫn còn lại mười tòa sơn phong, nhưng Hô lão ma lại thở ra một hơi, tinh quang trong mắt đọng lại, liền dừng không tiếp tục xuất trảo nữa. Không biết thực sự lão ma cảm thấy kiêng kị, hay là muốn Hàn Lập không thua quá thê thảm… Nhưng thực sự là mấy tòa sơn phong này cũng khiến lão tiêu hao pháp lực không nhỏ, hắn cũng không muốn pháp lực hao tổn quá nhiều.
Hàn Lập có chút kinh hãi.
Hắn biết khi đối phương đưa ra điều kiện thì khẳng định một kích này sẽ không tầm thường; nhưng không ngờ rằng lão ma trực tiếp đánh xuống mấy tỏa tiểu sơn.
Chưa cần nói tiểu sơn này có gì thần kỳ, mà chỉ riêng cự lực trùng kích thì cho dù hắn có linh bảo hộ thân cũng không thể hứng chịu một lúc vài cái. Nếu không có ước định ban đầu thì hắn đã có thể dễ dàng thi triển độn thuật né tránh, nhưng hiện tại không được tránh nên bắt buộc phải đứng tại chỗ mà đón đỡ.
Hàn Lập cười khổ một tiếng, nhưng rất nhanh hắn đã tập chung trở lại, đột nhiên vỗ vào túi trữ vật bên hông.
Trong giây lát, một đạo ô quang bắn ra, ô quang xoay tròn một vòng thì hóa thành một con tiểu hầu màu đen.
Đây chính là Đề Hồn Thú!
Tiếp theo, một chiếc hắc sắc tiểu bình cũng đồng thời bay ra.
Chiếc bình đảo ngược xuống, miệng bình mở ra… Năm bộ khô lâu mang theo ma khí màu xám trắng xuất hiện – đây chính là Ngũ Tử Đồng Tâm Ma.
Hai tay Hàn Lập nhanh chóng bắt quyết, thần niệm nhanh chóng thúc giục.
Hắc mang quanh thân tiểu hầu chớp động, hình thể nhanh chóng hóa lớn đến hơn ba mười trượng, hai tay không ngừng đập liên hồi vào ngực mình, trong miệng phát ra tiếng kêu chói tai như tiếng sấm xé toang bầu trời. Từ trong mũi cự viên phun ra một cỗ hoàng hà to lớn, trong chớp mắt đã hóa thành một cây cự xoa.
Cự viên khoát tay bắt lấy cự xoa, lúc này trông nó như thiên yêu hàng lâm.
Năm bộ khô lâu bên kia cũng nhanh chóng hợp lại, trong ma khí quay cuồng cũng hóa thành một bộ khô lâu cực lớn, không thua kém cự viên, mỗi tay cầm một thanh cốt nhận.
Một ma một thú, hai đại quái vật này chia ra đứng hai bên Hàn Lập.
Đúng lúc này, tòa tiểu sơn thứ nhất cũng đã bổ xuống.
Không chờ Hàn Lập động thủ, khô lâu cùng cự viên đều đồng thời ra tay.
Cự viên hít một hơi rồi giơ cự xoa lên đón đỡ, hai thanh cốt nhận trong tay khô lâu giao vào nhau mà chém xuống.
“Ầm ầm…!” Hai tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, linh quang bạo liệt, thân hình của cự vượn và khô lâu đều trầm xuống; ba loại binh khí cực lớn va chạm vào nhau, thế tới của tòa sơn phong màu thúy lục cũng bị chặn lại giữa không trung.
Trong tay Hàn Lập lúc này lại xuất hiện một vũ phiến tam sắc, vẻ mặt không vui không buồn.
Vài tiếng nổ nữa lại truyền đến, mấy tòa tiểu sơn đằng sau đã tới, sắp thành một hàng mà đè lên tòa tiểu sơn thứ nhất.
Lúc này, cho dù Đề Hồn Thú và cự đại khô lâu có thần lực kinh người cũng không thể thừa nhận nổi áp lực này, sau tiếng nổ thứ ba, thân hình cự viên rung lên, mặt quỷ sau lưng mờ đi, cự xoa trong tay đã vỡ nát.
Đồng thời thân thể cự viên trong hắc mang đang nhanh chóng thu nhỏ lại còn một trượng.
Không còn cự viên hỗ trợ, chỉ một mình khô lâu không thể chống đỡ nổi. Sau tiếng nổ thứ bốn cốt nhận trong tay khô lâu cũng đã gãy nát, bốn tòa sơn phong trực tiếp ép xuống đè lên khô lâu.
Lúc này cho dù bình tĩnh đến đâu thì Hàn Lập cũng cảm thấy sợ hãi.
Tay cầm Tam Diễm Phiến vừa động, hắn đang định sử dụng bảo vật này thì…
Một chuyện bất ngờ xuất hiện khiến Hàn Lập ngạc nhiên…
Khô lâu do ngũ ma biến thành gầm lên giận dữ, phun ra một cỗ ngũ sắc quang diễm lên trên thúy lục tiểu sơn.
Ngũ sắc quang diễm nhanh chóng mở rộng bao lấy sơn phong, thế rơi lập tức chậm đi hơn mười lần.
Nhưng… bốn tòa sơn phong bị ngũ sắc quang diễm áp chế thì bỗng nhiên đồng loạt phát nổ. Một tiếng kinh thiên động địa vang lên, một tầng thúy mang chói lọi như kiêu dương xuất hiện.
Phía dưới thúy mang, ngũ sắc quang diễm quay cuồng không ngừng, ngăn cản thúy mang lan đến.
Cả hai giằng co quyết liệt, cảnh tượng quả thực diễm lệ vô cùng.
Hàn Lập trợn mắt há mồm, hắn tuy biết năm loại cực hàn chi diễm hợp lại thành một thì sẽ sinh ra thần thông mới, nhưng không nghĩ rằng nó lại mạnh mẽ đến dường này, ngay cả vật thể lớn như mấy toàn sơn phong này cũng bị áp chế.
Hô lão ma phía xa nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt trầm xuống, theo thần niệm dẫn động, bốn tòa sơn phong phía sau lập tức rơi xuống, toàn bộ tiến nhập vào trong thúy mang chói lọi kia.
Tiếng rít lúc này ngày càng kịch liệt, không gian trở lên vặn vẹo không ngừng.
Ngũ sắc quang diễm đón nhận một đòn này thì chớp động không ngừng, cuối cùng hóa thành nhiều điểm nhỏ mà tản đi.
Nhưng Hàn Lập đã sớm bắt quyết điều khiến cự đại khô lâu hóa thành năm cỗ bạch khí chạy xuống phía dưới, một tiếng phượng minh cũng đồng thời truyền ra, một con tam sắc hỏa điểu phóng ra tam sắc hỏa diễm đánh thẳng vào phía dưới đoàn thúy mang kia.
Một quầng sáng hơn mười trượng bùng lên, tam sắc quang mang giữ chậm lại tốc độ rơi xuống của thủy mang, hai đoàn quang mang giao nhau trên không trung, nhưng nhìn mắt thường cũng thấy tam sắc quang diễm đã không thể chống nổi đang rơi dần xuống.
Ánh mắt Hàn Lập chớp động, điểm một cái lên thanh sắc tiểu đỉnh trên đầu.
Thanh sắc ti võng vẫn đang bảo hộ quanh người hắn chợt lóe thành một đoàn linh vân tỏa ra thanh quang mênh mông phóng lên trên không.
Có linh vân gia nhập cùng tam sắc quang diễm, đến lúc này mới có thể tạm thời chế trụ xu thế rơi xuống của thúy mang.
Nhưng hai tòa sơn phong khác cũng đã rơi xuống, thúy mang lại một lần nữa chiếm thượng phong.
Hàn Lập hít sâu một hơi, huy tay chỉ về phía ngân liên.
Ngân liên trước người nhoáng lên rồi biến mất tại chỗ. Tiếp sau đã hiện lên trên đỉnh đầu Hàn Lập tỏa ra phật quang bảy màu.
Tại liên tâm, lục sắc tiểu xích không ngừng xoay tròn lúc này đang nhanh chóng to lên.