“Liên thủ? Ta khi nào thì đáp ứng cùng hắn liên thủ?” Ngân sam nữ tử liếc mắt nhìn Hàn Lập một cái, ngồi ngay ngắn trên một cái ghế, nhàn nhạt nói.
“Phượng đạo hữu nói đùa. Không gian tiết điểm thực nguy hiểm, một mình tiến vào, cơ hồ một chút hi vọng sống sót cũng không có, đạo hữu cũng nhìn ra tiết điểm này không ổn, chỉ sợ không lâu sau, sẽ nhanh chóng hỏng mất” Nam Cung Uyển không để ý đến bộ dạng lãnh đạm của Ngân sam nữ tử, ngược lại cười nói.
“Cùng hắn tiến vào tiết điểm cũng được, nhưng ta có một điều kiện, nếu hắn đáp ứng ta mới yên tâm cùng hắn liên thủ” Ngân sam nữ tử xem xét
Hàn Lập liếc mắt một cái, trên mặt lộ ra một tia kì quái.
“Điều kiện gì, có thể nói nghe qua một chút không?” Hàn Lập thần sắc vừa động, trong lòng có chút tò mò
“Cùng nhau tiến vào tiết điểm, ta đối với ngươi có một chút lo lắng. Trước khi tiến vào ta và ngươi phải hạ lẫn nhau một cái cấm chế, phỏng khi đối phương gặp nạn, một phương khác nếu không toàn lực tương trợ cũng không thể sống rời đi tiết điểm. Như vậy, ta mới yên tâm cùng người liên thủ” Ngân sam nữ tử nhìn Hàn Lập, rõ ràng nói từng chữ
“Không thành vấn đề, ta có thể đáp ứng. NHư thế này, Hàn mỗ mới cảm thấy yên tâm”
Hàn Lập nghe lời này, nở nụ cười từng lời đáp ứng.
Ngân sam nữ tử thấy vậy, ngẩn ra, một lần nữa đánh giá lại Hàn Lập, lạnh lùng nói:
“Ngươi đã đáp ứng, như vậy, ta cũng muốn rời đi một thời gian để chuẩn bị, không gian tiết điểm kia còn tái kiên trì ba mươi năm thời gian nữa, sau ba mươi năm, đúng giờ này nơi này ta và người cùng hội hợp. Hy vọng đến lúc đó ngươi không đổi ý”
Ngân sam nữ tử vừa nói xong, lập tức đứng dậy bước đi ra ngoài, không để cho Hàn Lập có ý kiến gì.
Hàn Lập nhướng mày, không nói gì, Nam Cung Uyển liền đứng dậy đi ra ngoài, tựa hồ còn muốn nói gì đó với nàng này.
Sau khi nhị nữ đi ra đại sảnh, Hàn Lập ngồi trầm ngâm trên ghế, cẩn thận cân nhắc lời đề nghị vừa rồi.
Một lát sau hắn ngẩn đầu, chỉ thấy Nam Cung Uyển uyển chuyển nhẹ nhàng đi tới.
“Xem ra ba mươi năm sau, phu quân thật muốn đi sao?” – Nam Củng Uyển lộ ra một thần sắc buồn bả ảm đạm.
“Ta sẽ đi nhưng vẫn còn có việc lo lắng trong lòng, không gian tiết điểm về sau sẽ hỏng mất, nàng cho dù sau này tiến giai Hoá Thần không biết làm sao để tới Linh Giới?” Hàn Lập than nhẹ.
“Chuyện này chàng đừng lo lắng, không gian tiết điểm trong thiên hạ rộng lớn này cũng không phải chỉ có một, ta đã dùng Hồi Dương Thuỷ, nếu có thể tiến giai Hoá Thần, thọ nguyên đã dài hơn nhiều so với người khác. Trong thời gian này ta sẽ đi tìm một chỗ tiết điểm khác” Nam Cung Uyển ôn nhu trả lời.
Nàng liền đi đến cạnh Hàn Lập, lao vào trong lòng Hàn Lập.
Hàn Lập hai tay ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, cả người nàng phát ra mùi thơm tinh khiết làm tâm thần hắn không khỏi có chút mê đắm.
Lúc này, Nam Cung Uyển cũng không nói tiếng nào, cứ im lặng ôm nhau như vậy, nhìn trên mặt đất lúc này, bóng dáng hai người đã hoà làm một cùng.
“À, Uyển Nhi, nàng có nói đến bảo vật phòng ngự, đó là vật gì?” Không biết qua bao lâu, Hàn Lập vỗ nhẹ vai nàng, nhẹ nhàng hỏi
“Phu quân còn nhớ Huyết Sắc Thí Luyện năm đó, ta và ngươi bên trọng động quật phát hiện một cái rương màu vàng không” Nam Cung Uyển đang trong lòng Hàn Lập, hơi sửa sang lại váy áo, ôn nhu nói.
“Cái thùng màu vàng? A, ta nhớ rõ vật đó” Sau một phen hồi tưởng về năm đó liền nói
“Huyết Sắc cấm địa thật ra là nơi thượng cổ tu sĩ ẩn cư. Cái rương màu vàng chính là cấm chế bài để tiến vào khu vực trung tâm của bảo tháp. Chẳng qua, muốn tiến vào khu vực này, cần phải có tu vi Nguyên Anh hậu kì mới có thể vượt qua cấm chế cổ quái có khả năng áp chế tu vi bên ngoài. Năm đó ta ta tiến giai Nguyên Anh hậu kì thành công, đi vào Việt Quốc tiến vào bảo tháp chiếm được Thượng cổ tu sĩ truyền thừa. Ngoại trừ lần đó ra, thiếp trong bảo tháp tại một cấm chế nào đó còn phát hiện một bộ hài cốt. Hiển nhiên người này không biết nơi này lợi hại, không có Cấm chế bài trong này lại tuỳ tiện xông vào, kết quả là … tử vong! Bảo vật trên bộ hài cốt này đều rất không tầm thường. Có lẽ người này cũng có lai lịch thật lớn. Trong đó có một kiện đồ vật thần diệu dị thường, thiếp cảm thấy đối với phu quân khi vào tiết điểm không gian cũng rất có ích, phu quân hãy xem” Nam Cung Uyển nhẹ nhàng nói, bàn tay mềm mại liền đưa tới eo lưng nơi túi trữ vật, nhất thời một đoàn lục sắc xuất hiện trên tay, bên trong có một Ngân sắc phù trú!
“Là đạo Phù Lê?” Hàn Lập cảm thấy vật ấy có chút quen mắt, nhưng nhất thời không thể nhớ ra, liền nhướng mày hỏi.
“Phù lê này không biết người nào luyện chế, phu quân trước tiên hãy nhìn kĩ” Nam Cung Uyển đôi mắt cười chợt loé, lập tức cầm ngân phù trong tay hướng không trung ném đi, sau đó mười ngón tay bấm niệm thần chú, một tràng chú ngữ thanh thuý nói ra.
Một màn bất khả tư nghị xuất hiện
Ngân phù quay tít một vòng quanh Nam Cung Uyển
Một đạo ngân quan nhào đến bên người nàng, nhất thời một tầng ánh sáng trắng di động xung quanh.
Trên quan tráo ngân quang chợt hiện, tiếng động ầm ầm dần nổi lên.
Hàn Lập ban đầu chưa để ý nhưng tiếng động này càng lớn, dần dần liên miên không dứt, ngay cả đại sảnh đều tràn ngập âm thanh, linh khí xung quanh đềubị chấn động hấp dẫn mà đến, hơn nữa ngày càng đậm đặc
Hàn Lập trong lòng rùng mình, hai mắt híp lại
Đúng lúc này, trong đại sảnh hiện ra đủ mọi màu sắc linh quang hướng về phía Nam Cung Uyển mà đi, trong nháy mắt thu vào quang tráo không thấy bóng dáng.
Ngân sắc quang tráo bắt đầu biến ảo không dừng, một tầng quầng sáng ngưng tụ trên người Nam Cung Uyển, màu sắc khác nhau, lnh quang loá mắt.
Một lát sau, một đạo giới hạn sáu tầng quang tráo đã rõ ràng thành hình, dày đặc dị thường
“Lục đinh yêu giáp phù”
Nhìn đến đây, Hàn Lập trong đầu suy nghĩ chới động, thất thanh kêu lên một tiếng.
" lục đinh thiên giáp phù? Phu quân nhận thức được phù lê này?” Nam Cung Uyển bất ngờ, hỏi.
Nhưng trong tay pháp quyết vẫn không ngừng biến đổi.
Sáu tầng quang tráo biến hình, trong phút chốc liền biến thành một kiện lục sắc chiến nhĩ, dính sát vào nhau trên người Nam Cung Uyển, linh quang diễm lệ lưu chuyển không ngừng, thật nổi bật.
“Hẳn là chính xác, ta mặc dù chưa từng thấy qua phù lê này nhưng là ở một môn phái nhỏ tại Đại Tấn từng xem qua điển tịch có liên quan đến phù lê. Lục Đinh Thiên Giáp Phù không phải dùng pháp lực tự thân của tu sĩ mà là hấp dẫn thiên địa linh khí tại phụ cận mà hình thành một dạng phòng ngự phù trú” Hàn Lập hai mắt loé sáng khẽ nói.
“Thiên Phù môn – tam đại mật phù” Hắn đã sớm dự đoán được phương pháp luyện chế. Chỉ là không có đủ nguyên liệu, cũng chỉ có thể tiếc nuối mà thôi. Hiện giờ lại có được một đạo phù này. Chẳng lẽ hài cốt kia chính là của vị trưởng lão Thiên Phù môn. Hưởng Chi Lễ tiến vào Huyết Sắc cấm địa phải chăng cũng vì hắn mà đến?
Hàn Lập không khỏi nghĩ như vậy nhưng tâm niệm lập tức đảo lại, lại cảm thấy rằng điều này là không có khả năng.
Bất quá hắn cũng không suy nghĩ về việc này nữa, và đi tới gần Nam Cung Uyển, cẩn thận đánh giá Chiến giáp do linh phù biến thành
Chỉ thấy chiến giáp này trừ bỏ tứ chi và đầu ra, còn lại đều đem Nam Cung Uyển bảo vệ kín mít, hơn nữa bề mựt lại trong sáng dị thường, kí hiệu ẩn ẩn hiện hiện, thập phần thần bí.
Với tu vi hiện tại của Hàn Lập, dễ dàng cảm ứng được chiến giáp này ẩn chứa linh lực đáng sợ, đôi lông mày vừa động.
“Quả nhiên là Thiên Giáp Phù. Chẳng qua trên điển tịch miêu tả, phù lê này không chỉ có uy lực như vậy. Uyển nhi, nàng có toàn lực thúc giục phù lê?” Hàn Lập ánh mắt chớp động, liền hỏi.
“Tất nhiên là không, thiếp chẳng qua mới dùng một phần mười uy năng” Nam Cung Uyển nhẹ nhàng cười
“Hay lắm, Phù lê này đối với ta khi tiến vào không gian tiết điểm sẽ có trợ giúp rất lớn. Đúng rồi nàng có tìm được phương pháp luyện chế phù lê tại bộ hài cốt đó không, nếu có nó thì thật là tốt” Hàn Lập bỗng nhiên nhớ tới việc này, hai mắt sáng ngời hỏi
“Không có, chỉ có phù lê này mà thôi” Nam cung Uyển lắc đầu.
“Không sao, ta đã quá tham lam rồi, có được đạo phù lê này cũng là một việc khó rồi” Hàn Lập
Mặc dù có chút đáng tiếc nhưng nghĩ lại, lại cười nhẹ
Nam Cung Uyển nghe được lời ấy, dịu dàng cười, một tay hướng lên chiến giáp vỗ một cái, nhất thời lục sắc chiến giáp từng khúc tách ra, một lần nữa hoá thành ngân phù.
Tiếp theo nàng hướng về lá phù thổi ta một đạo hồng hà bao trùm phù lê, trực tiếp đưa tới trước mặt Hàn Lập
Hắn không khách khí đem Phù lê thu vào
Một thời gian sau, Hàn lập ở lại trên đảo, cùng Nam Cung Uyển cả ngày quấn quýt bên nhau, ân ái mặn nồng.
Hai người đều hiểu rõ, bất luận Hàn Lập có thể phi thăng Linh Giới hay không, hai người cũng chỉ có thể tranh thủ mấy ngày này. Về sau, hai người rất có thể thiên nhân vĩnh cách, tỉ lệ có thể gặp lại nhau, thật sự xa vời.
Cho nên hai người đều hoàn toàn thả ra hết cảm xúc, tình cảm, trong mấy ngày này, keo sơn gắn kết, một bước không rời
Một ngày vào ba năm sau, Hàn Lập cùng Nam Cung Uyển ở Vụ Hải phụ cận thưởng thức cảnh sắc tú lệ, thưởng trà nói chuyện, bổng nhiên tay áo rung lên.
Nửa khối Bạch huỳnh nằng huỳnh nẵng ngọc phù bắn ra, liền rời vào lòng bàn tay
Là Ngàn dặm phù
Hàn Lập một tay lấy Ngàn dặm phù tới trong tay.
Ngọc phù chỉ vẻn vẹn mấy lời nói, Hàn Lập thần sắc liền lộ ra vẻ mừng rỡ
Ở Truỵ ma cốc nhân hình khôi lỗi phát ra tin tức, Huyền tiên đằng đã nở hoa, cũng sắp kết quả.
Một năm sau, Thiên Nam nội cốc của Trụy Ma Cốc, một đạo thanh hồng nhất thiểm chợt loé qua trong sơn cốc nhỏ ko một tiếng động
Sau đó Hàn Lập tại nội cốc đợi mấy tháng, đạo thanh hồng lại một lần nữa rời khỏi cốc này, vô tung vô ảnh biến mất.
Thời gian dần trôi, chớp mắt Hàn Lập cùng Băng Phương đã đến ước định ba mươi năm, Vụ Hải trung, cự đại quang đoàn hạ xuống, tụ tập một đám tu sĩ phục sức khác nhau.