Những kí hiệu chuyển động kéo theo cả vòng sáng bắt đầu xoay tròn không ngừng. Vô số ký hiệu lúc sáng lúc tối, chớp lóe liên tục khiến cho người ta nhìn vào lóa cả mắt, không sao thấy rõ được.
Cùng lúc đó, chiếc kính cũ màu xanh cũng phát ra từng tiếng kêu vù vù, mặt ngoài tỏa làn sáng biêng biếc lượn lờ như đang bao bao lấy một thứ gì đó mơ hồ bên trong, không cách nào thấy rõ được.
Sắc mặt của Hàn Lập trở nên cực kỳ nghiêm nghị, hai mắt không ngừng ngó chằm chằm vào những hiện tượng quái dị đang diễn ra trên vòng sáng. Dường như trong lòng hắn đang âm thầm suy tính điều gì đó.
Chừng độ một bữa cơm sau, vòng tròn lúc sáng lúc tối trên không đã quay đều không biết bao nhiêu lần, bất chợt hai mắt Hàn Lập lóe lên, miệng quát khẽ:
"Tìm được rồi!"
Tiếp đó cánh tay phất nhẹ, một ngón điểm lên trên không trung, một luồng lực vô hình khổng lồ khiến cho không gian trong phạm gần một dặm như bị bao bọc vào trong đó.
"Phành!" Tiếng nổ trầm đục vang lên.
Vòng tròn thật lớn lắc lư, hơn phân nửa ký hiệu đều chớp lóe rồi biến mất, cuối cùng chỉ còn lại lẻ loi hơn chục đốm còn sót tụ tập về trung tâm tạo thành một cái đồ án quỷ quái, tỏa ánh sáng màu trắng nhè nhẹ.
Hàn Lập cẩn thận ngước nhìn đồ án vài lần mới chịu đưa ánh mắt xuống bề mặt cái kính màu xanh.
Chỉ thấy trên món bảo vật này cũng đang tỏa từng đợt sáng mờ mờ lượn qua lượn lại không ngừng, bề mặt sáng bóng của nó như ẩn như hiện một hình ảnh nào đó.
Tiếp theo cái kính phát ra một tiếng kêu thật vang, hiện lên một hình vẽ bản đồ cực kỳ rõ ràng ở bên trong.
Mà ở bên ngoài bản đồ lại có thêm một điểm sáng cực kỳ chói mắt, cứ liên tục chớp động, tựa như đang cùng hô ứng với đồ án trên vòng sáng kia.
Hàn Lập nhìn một chặp, lơ đãng nhíu mày.
"Hàn tiền bối, người đã tìm được lối vào Tiểu Linh Thiên rồi?" Chu Quả Nhi cứ đứng sốt ruột từ nãy đến giờ, cuối cùng không nhịn được bèn thốt lên hỏi.
"Cũng coi là đã tìm được rồi, nhưng thực ra vẫn chưa tìm được, chỉ có thể khẳng định là nó đang ở trong giới diện này." Hàn Lập vẫn giữ vẻ trầm ngâm một lúc, sau đó mới lắc đầu cất lời.
"Tiền bối nói vậy có nghĩa..." Chu Quả Nhi mở to đôi mắt tròn xoe, chẳng hiều đầu đuôi ra sao.
"Rất đơn giản! Lối vào Tiểu Linh Thiên đúng là đang ở Linh giới, nhưng không phải ở đại lục Phong Nguyên của chúng ta mà ở một trong hai đại lục khác." Hàn Lập chậm rãi đáp lời.
"Đại lục khác? Vậy ý tiền bối là Lôi Minh hay là Huyết Thiên?" Chu Quả Nhi ngẩn ngơ nhưng theo bản năng nàng vẫn gặng hỏi.
"Điều này thực không rõ lắm! Chắc là cái đài tế này chỉ có thể tính toán được trên phạm vi thuộc đại lục Phong Nguyên mà thôi. Nếu muốn xác định ra lối vào Tiểu Linh Thiên thì e là chỉ có cách tìm những đài tế ở các đại lục khác rồi lại tính toán thêm lần nữa mới được." Hàn vừa suy tư vừa trả lời.
"Nói như vậy, chúng ta còn phải đi đại lục khác mới được." Chu Quả Nhi nghe xong liển trở thành bộ dáng ảo não, ủ rũ như sắp sửa khóc đến nơi.
"Xem ra phải thế rồi. Cũng may là thời gian xuất hiện của lối vào kéo dài đến mấy trăm năm, ít ra thì trong vài trăm năm nữa cũng không dễ suy suyễn. Như vậy chúng ta cũng có khá nhiều thời gian để làm việc này. Chỉ là thời điểm bắt đầu không thể không hoãn lại một đoạn." Hàn Lập thở dài, pha lẫn đôi chút bất đắc dĩ.
Cũng may là với tu vi của hắn lúc này hầu như đủ sức tung hoành khắp Linh giới. Việc đi từ đại lục này qua đại lục khác chỉ là vấn đề thời gian, còn lại thì chẳng có mấy thứ để hắn phải e dè.
Hơn nữa trước đây hắn đã đồng ý với hóa thân của Băng Phách Tiên Tử, từ đó đến giờ vẫn ghi nhớ trong lòng, như vậy là có thể cùng làm hai việc trong một lượt.
Trong lòng Hàn Lập dội lên vô số suy nghĩ, hắn sắp xếp lại các vấn đề liên quan và hành trình cần giải quyết một cách thật rành mạch.
Bởi vậy mà hắn không có ủ dột như Chu Quả Nhi. Sau đó tay áo run lên, hóa thành một mảng mây vàng bao lấy cái kính cũ kỹ, rồi lại liên tiếp đánh tới mấy đạo pháp quyết lên pháp trận trên tòa đài.
"Ầm ầm..." Toàn bộ đài tên chấn động kịch liệt, các loại màu sắc ánh sáng trên đài liền tắt đi, mà pháp trận tại tầng trên đỉnh cũng khôi phục như bình thường trong nháy mắt.
Vầng sáng trong hư không thôi được pháp trận chống đỡ liền rung rung chớp động, thế rồi bắt đầu tản mát tan dần.
Chỉ cỡ một tuần trà sau, tất cả những hiện tượng kỳ quái vừa diễn ra trên đài tế đều biến mất tăm hơi. Tòa đài liền khôi phục lại hình dạng vốn có của nó!
Thân thể của Hàn Lập lóe hào quang vàng chói, cuốn theo Chu Quả Nhi cùng biến mất dạng tại chỗ cũ.
Ngay sau đó, cả hai cùng bất ngờ hiện ra ngay bên Ngân Nguyệt ở dưới đáy của tòa đài.
"Hàn huynh, mọi chuyện thế nào?" Đôi mắt xinh đẹp của Ngân Nguyệt như đọng lại, chắm chú nhìn Hàn Lập khẽ hỏi.
"Không được tốt lắm, nhưng cũng chẳng quá xấu." Hàn Lập cười khổ, tiếp đó rồi kể hết mọi kết quả tính toán đo đạc cho Ngân Nguyệt nghe.
Ngân Nguyệt nghe xong, sóng mắt long lanh, bỗng nhiên nàng cười rộ:
"Đúng như lời huynh mới nói, kết quả như vậy không phải là quá xấu! Tuy không thể tìm ra lối vào Tiểu Linh Thiên ngay lập tức nhưng ít nhất đã chứng minh được phương pháp của Bảo Hoa có thể sử dụng được. Tiếp theo chúng ta nhất định phải đi đại lục khác một chuyến, tìm một cái Ti Nam Tế Đàn khác, rồi xác định vị trí của lối vào chỉ là chuyện sớm muộn."
"Xem ra không thể không rời xa đại lục Phong Nguyên một chuyến rồi. Vừa hay ta có việc phải đến đại lục khác, như vậy cũng cùng một dịp. Nhưng trước mắt vẫn phải đi đến Linh tộc rồi mới tính, xử lý cho xong lần độ kiếp của ông của muội rồi hãy nói sau." Hàn Lập gật gật đầu.
"Cứ theo ý của Hàn huynh đi. Nhưng lão Linh Vương thần thần bí bí như vậy, Hàn huynh chớ có khinh thường." Tất nhiên là Ngân Nguyệt không phản đối, nhưng nàng vẫn nhắc nhở đôi câu.
"Yên tâm, nhất định ta sẽ cẩn thận vị Linh Vương này, mặc kệ có phải là lão đã sống hàng trăm vạn năm hay không thì lai lịch vẫn rất khả nghi. Mà thật ra ta thấy rất hứng thú với lão!" Hàn Lập mỉm cười đáp.
"Hay là Hàn huynh cho rằng lão không phải là người của giới chúng ta?" Dù sao Ngân Nguyệt vẫn thông minh hơn người, nghe vậy liền giật mình, lập tức đoán được vài phần trong giọng điệu của Hàn Lập.
"Ta đã tra khảo rất nhiều tư liệu. Linh tộc so với hai tộc chúng ta, mà thậm chí là cả với tộc Dạ xoa thì thời gian xuất hiện ở Linh giới có vẻ ngắn hơn, tính ra chỉ cỡ trăm vạn năm mà thôi. Hơn nữa số lượng người trong tộc này xuất hiện với con số cực kỳ kinh người trong thời gian ngắn, cứ như vậy mà duy trì mãi cho đến nay." Hàn Lập không vội trả lời trực tiếp, ngược lại hắn bình tĩnh phân tích kỹ lưỡng vấn đề.
Ngân Nguyệt nghe xong, sắc mặt chợt xấu đi. Nàng không hỏi thêm gì nữa nhưng trong lòng đã tự có câu trả lời cho mình.
"Mọi việc nơi này đã xong, chúng ta nên trở về thôi. Tên lão tổ Hoa Thạch tuy có thực lực bình thường nhưng thần thông dưới nước lại khá có trình độ. Nếu đi đến đại lục khác không chừng còn phải dùng đến, như vậy cũng mang theo hắn về Thánh Đảo đi." Hàn Lập nhìn lên bầu trời, rồi nói.
"Việc này không thành vấn đề. Được đi cùng một gã Đại Thừa Kỳ, thỉnh thoảng được chỉ bảo đôi điều, như vậy cũng là một cơ hội tuyệt diệu cho vị đạo hữu Hoa Thạch này." Ngân Nguyệt chúm chím cười.
Hàn Lập cười ha ha, không nói gì nữa mà chắp tay niệm chú. Một vệt cầu vồng vàng rực lóe ra, cuốn lấy cả ba rạch ngang trời bay đi.
Hơn nửa năm sau, tại một cấm địa bí ẩn trên Thánh Đảo của hai tộc Nhân và Yêu. Bỗng nhiên có một tiếng thét vang dội thật dài cuồn cuộn truyền ra, tiếng thét cao vút đến tận chín tầng trời, khiến cho toàn bộ mây trên cao run rây lắc lư liên hồi.
Một tiếng huýt gió kinh người như vậy, tất nhiên là các tu sĩ cao cấp ở Thánh Đảo đều nghe được.
Ai nấy trong bọn họ đều tỏ vẻ cực kỳ vui mừng!
Cùng lúc đó, trong một căn động Hàn Lập đang luyện chế loại đan dược nào đó, vừa nghe thấy tiếng huýt gió hắn liền cười khẽ, bấm một đạo pháp quyết vào chiếc đỉnh xong, ngẩng đầu nhìn về nơi đang phát ra âm thanh vang vọng kia thì thào tự nhủ:
"Cuối cùng Mạc đạo hữu đã hoàn toàn hồi phục. Xem ra có thể lập tức xuất phát đi Linh tộc rồi. Hy vọng chuyến này có thể đem về một chút thu hoạch."
Nói xong, Hàn Lập không thèm quan tâm nữa, lại tiếp tục bắt quyết, điều khiển ngọn lửa màu bạc bên dưới chiếc đỉnh.
Một tháng sau, Mặc Linh Thánh Thuyền đồ sộ một lần nữa xuất hiện trên không trung Thánh Đảo, cũng chỉ chốc lát sau đó, nó liền phát ra một tiếng nổ vang trời, xé rách không gian phóng đi.
Ngồi trên chiến thuyền có đầy đủ cả Hàn Lập, Ngân Nguyệt và Chu Quả Nhi. Ngoài ra còn có thêm Mạc Giản Ly cùng vị lão tổ Hoa Thạch của Yêu tộc nữa.
Đúng như những gì Ngân Nguyệt đã đoán, sau khi vị lão tổ Hoa Thạch nghe được Hàn Lập có ý mang mình đi theo một đoạn thời gian, gã liền mừng rỡ như điên, lập tức hớt hải chạy về động của mình thu vén một vài thứ rồi vội vàng theo Hàn Lập về Thánh Đảo.
Hàn Lập cũng không bạc đãi gã Yêu tộc có tu vi Hợp Thể Kỳ, chẳng những ban thưởng vài thứ đan dược, thỉnh thoảng còn chỉ bảo cho đôi điều về những vấn đề trong tu luyện, khiến cho gã thu hoạch được không ít trong thời gian ngắn. Chỉ mới nửa năm gã đột phá thành công tu vi sơ kỳ đã kìm hãm từ nhiều năm, chính thức trở thành tu sĩ Hợp Thể trung kỳ.
Kể từ đó, ngoài sự kính sợ, vị lão tổ Hoa Thạch này còn nảy sinh rất nhiều cảm kích, gã bắt đầu dần dần tự nhận mình là một nửa đệ tử của Hàn Lập.
Chiếc thuyền khổng lồ rời khỏi Thánh Đảo, không do dự xác định phương hướng rồi một mạch bay đi.
Với tộc độ của Mặc Linh Thánh Thuyền, mới hơn hai tháng mà bọn họ đã đến được thành Thiên Uyên.
Hàn Lập và Mạc Giản Ly chỉ dừng lại trong thành ngắn ngủi có đôi ba ngày, gặp mấy tên trưởng lão ở trong đó rồi tiếp tục tiến vào khu vực thế giới hoang dã.
Với sự có mặt của hai gã Đại Thừa kỳ, cho dù khu vực hoang vu vốn cực kỳ nguy hiểm trong mắt mọi người thì giờ đây thật giống như một cong đường bằng phẳng trên thảo nguyên vậy.
Thỉnh thoảng giữa đường có xuất hiện vài loài cổ thú, một số trong đó đúng ngay nhu cầu của Hàn Lập và Mạc Giản Ly, liền bị những con khôi lỗi trên chiếc thuyền đánh chết sạch sẽ.
Duy nhất có một lần gặp phiền toái là ngay khi thuyền bay qua một khe núi sâu, bỗng nhiên bầu trời bùng lên một biển bão lốc.
Từng cột lốc xoáy lớn hàng vạn trượng như những cột trụ trời lần lượt ập đến lao đè lên con thuyền.
Với hình thù khổng lồ cỡ Mạc Linh Thánh Thuyền đem so với thiên tai của trời đất thì chẳng khác nào con kiến nhỏ bé vô cùng.
Hầu hết các con rối trên boong đều đồng loạt ra tay, nhưng chỉ có thể làm trở ngại những cột lốc được một chút, vẫn chưa sao xóa bỏ hoàn toàn được mối nguy hiểm.
Lúc này, Hàn Lập cùng Mạc Giản Ly đứng ở hai bên sườn thuyền, một trái một phải đích thân ra tay.
Một tiếng quát khẽ, hay tay vốn trống rỗng bất ngờ xuất hiện từng đoàn sấm chớp, thế rồi biến ảo thành một cặp lôi kiếm, liên tục hùng hổ chém mạnh về phía trước.
Ở bên khác, thân thể chợt tỏa ra làn sáng vàng mờ mờ, lập tức biến hóa thành một con vượn lông vàng khổng lồ, to đến hơn trăm trượng. Con vượn vươn cổ thét lớn, dùng hai nắm quyền điên cuồng đấm tới.