"Hàn đạo hữu, không ngờ ngươi lại nóng vội đến mức trực tiếp phục dụng Đạo Quả như vậy." Một hồi lâu sau, Kim Trưởng lão mới hồi phục lại tinh thần, có vài phần dở khóc dở cười nói.
"Thiên Địa linh vật có thể ngộ nhưng không thể cầu như thế, đương nhiên phải sớm vào trong bụng mới an tâm nhất, cũng tránh lộ ra ngoài lại trêu chọc đỏ mắt kẻ khác." Hàn Lập mỉm cười trả lời.
"Nếu đạo hữu đã sớm có tính toán, chúng ta tự nhiên cũng không nói thêm gì nữa. Chẳng qua nếu phối hợp Quảng Linh Đạo Quả này cùng mấy loại linh vật khác, hiệu quả có lẽ sẽ tốt hơn một chút." Kim Trưởng lão than nhẹ một tiếng, nói.
"Thời gian vạn năm của Quảng Linh Đạo Thể có lẽ cũng đủ cho chúng ta sử dụng, nếu trong thời gian như vậy mà còn không cách nào làm cho tu vi tăng tiến thêm, nghĩ đến cho dù Đạo Thể này có nhiều thời gian hơn nữa cũng vô dụng. Nhưng cho dù có nói thế nào, lần này vãn bối cũng xem như nhận một lần nhân tình không nhỏ của quý tộc, nếu ngày sau có cơ hội, chắc chắn sẽ báo đáp. Những người khác cũng sắp tới nơi này, Hàn mỗ cũng không dừng lại ở đây nữa." Hàn Lập vốn đang lắc đầu, thần sắc bỗng nghiêm túc ôm quyền với đám người Long tộc, sau đó độn quang bên ngoài thân thể nổi lên, trực tiếp hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh ngút trời rời đi.
Sau mấy cái chớp động, độn quang liền triệt để biến mất phía cuối chân trời.
"Không hổ là cường giả đã chém giết Tiên Nhân, nếu về sau hắn thật sự có thể phi thăng Tiên giới, có lẽ sẽ trở thành một tồn tại không thể xem nhẹ." Nam tử Long tộc mặc áo bào trắng chậc chậc tán thưởng một câu.
"Đúng, nhưng muốn vậy thì kẻ này phải thật sự có thể phi thăng Tiên Giới mới được." Kim Trưởng lão nhìn về hướng Hàn Lập biến mất, thần sắc lại thoáng có vài phần quỷ dị nói.
"Lời này của Đại Trưởng lão là có ý gì? Với thực lực của hắn, bây giờ lại phục dụng Quảng Linh Đạo Quả, có lẽ sẽ có cơ hộ không nhỏ vượt qua phi thăng chi kiếp." Một thiếu nữ mặc áo bào màu xanh lục, bộ dáng như Trưởng lão Long tộc, có vài phần kinh ngạc nói.
Vài tên Long tộc khác cũng lộ ra vẻ mặt bất ngờ.
"Các ngươi cảm thấy thần thức của người này như thế nào?" Kim Trưởng lão vân vê chòm râu, cũng không trực tiếp trả lời, ngược lại cười cười hỏi.
"Rất cường đại, cơ hồ là tồn tại số một số hai trong Đạo Quả đại hội lần này." Nam tử Long tộc mặc áo bào trắng suy nghĩ một chút liền quyết đoán trả lời.
"Đâu chỉ như thế, nếu ta không đoán sai, Thần Niệm lực mà người kia thể hiện ra trước mặt chúng ta chẳng qua chỉ là một phần nhỏ thần niệm chính thức của hắn mà thôi." Kim Trưởng lão cười hắc hắc một tiếng nói.
"Điều này sao có thể! Nói như vậy chẳng phải ngay cả Thần Niệm lực của ta cũng không thể so sánh với hắn sao. Kim Trưởng lão, chẳng lẽ ngươi đã dùng bí thuật kia lặng lẽ dò xét qua kẻ này rồi?" Lúc này đã có người kinh sợ hô lên một tiếng.
"Đúng là như thế. Nếu không lão phu sao có thể nói như vậy được. Thật vô cùng đáng tiếc, vốn dĩ Thần Niệm càng mạnh thì càng hữu ích với việc vượt qua phi thăng chi kiếp, nhưng Thần Niệm lực của hắn quá mức mạnh mẽ, thậm chí đã vượt qua cực hạn thừa nhận của sinh linh giao diện chúng ta rồi. Sau khi ta dùng Thiên phú dò xét qua đã phát hiện, thần thức của hắn nhìn qua thì cường đại, nhưng căn cơ lại có tai hoạ ngầm trùng trùng điệp điệp. Nếu không có kế sách ứng đối thỏa đáng, chỉ sợ mấy trăm năm kế tiếp, ngay cả tính mạng cũng không thể giữ được." Kim Trưởng lão ung dung nói.
"Cái gì? Thậm chí lại có loại chuyện này nữa sao!"
"Không biết bản thân người này có biết tai họa ngầm trong thần thức của mình hay không?"
"Cho dù hiện tại không biết, nhưng tin tưởng qua một thời gian ngắn nữa, có lẽ hắn sẽ phát giác ra, nhưng đến lúc đó chỉ sợ đã chậm mất rồi."
"Đúng vậy, loại chuyện liên lụy đến Thần Niệm lực này quả thực là khó giải quyết nhất, Long tộc chúng ta cũng không thể xuất ra đối sách nào tốt. Nếu không vừa rồi Kim Trưởng lão cũng sẽ trực tiếp mở miệng nhắc nhở!"
Một đám Trưởng lão Long tộc sau khi kinh ngạc một phen đều không nhịn được nhao nhao lên tiếng.
Mà đúng lúc này, tiếng xé gió nơi chân trời vừa vang lên, một đầu Giao Long trắng hồng đã xuyên qua hư không hiện ra, bay vụt về phía đài cao.
Sau một tiếng nổ vang, một chỗ trước đài cao không xa hiện ra một thiếu niên tuấn tú, phong độ tư thái nhẹ nhàng, áo bào trắng, đai lưng ngọc, đầu đội kim quan, hai tay hạ xuống ôm quyền nói:
"Hiên Viên tộc ‘Hiên Viên Kiệt’ bái kiến chư vị đạo hữu Long tộc!"
"Cái gì? Là người của tộc Thượng Cổ Hiên Viên!"
Một đám Trưởng lão Long tộc trên đài cao nghe vậy liền kinh hãi, ánh mắt sáng lên, tất cả đều tập trung trên người thiếu niên, trong lúc nhất thời đã ném tất cả sự việc liên quan đến Hàn Lập ra sau đầu.
******
Một năm sau, Hàn Lập thuận lợi trở về Vô Nhai Hải thuộc Nhân tộc, cũng trở lại Thanh Nguyên Cung gặp mấy người Nam Cung Uyển, Băng Phượng một chút thời gian, kể lại một vài chuyện cực kỳ trọng yếu, sau đó liền lập tức tiến vào trong mật thất cấm chế trùng trùng điệp điệp, bắt đầu bế quan.
Lần này Hàn Lập bế quan tựa hồ không phải chuyện đùa, sau khi đi vào cũng không thấy xuất quan hiện thân.
Thời gian cứ vậy qua đi, trong nháy mắt đã trôi qua hai trăm năm.
Trong thời gian này, Nhân tộc đã xảy ra biến hóa kinh người, nghiêng trời lệch đất.
Mấy năm sau khi Hàn Lập bế quan, Băng Phách tiên tử với thân phận lão tổ Đại Thừa bỗng nhiên quay trở về Nhân tộc, ngay lập tức đã oanh động toàn bộ tộc quần.
Tiếp theo, Mộc tộc và hơn phân nửa các chủng tộc nhỏ yếu phụ cận Nhân tộc lần lượt nguyện ý tôn Nhân tộc làm chủ, biểu hiện rõ ý định phụ thuộc.
Sau đó, Dạ Xoa tộc luôn luôn bất hòa với Nhân tộc, đột nhiên buông bỏ khu vực cư trú, tiến vào bên trong khu vực Man Hoang, không biết đã di chuyển đến nơi nào của Đại Lục.
Nhân tộc gặp tình cảnh này, đương nhiên không chút khách khí chiếm cứ phần lớn những khu vực này.
Theo đó, không ít Dị tộc trên đại lục Phong Nguyên biểu hiện ra thiện ý với Nhân tộc, thậm chí cả Phi Linh tộc cũng trực tiếp nguyện ý kết minh với Nhân tộc.
Cơ hồ chỉ trong vòng chưa đến trăm năm, Nhân tộc dường như đã trở thành một trong những tộc làm cho người ta chú ý nhất trên đại lục Phong Nguyên.
Trong Nhân tộc không biết từ bao giờ lại lưu truyền một ít công pháp tu luyện đỉnh giai và các loại thần thông bí thuật kinh người.
Hơn nữa một ít Thiên tài Địa bảo vốn chỉ có thể phát hiện ra trong truyền thuyết cũng bắt đầu xuất hiện nhiều lần ở khu vực Nhân tộc.
Dưới sự kích thích như vậy, không ít Tu Tiên giả đẳng cấp cao trong tộc vốn bị kẹt tại bình cảnh, cũng trong thời gian ngắn đồng loạt tiến giai thành công.
Trong đám hậu bối gần đây càng xuất hiện một vài thiên tài có thể chất tu luyện đặc thù, khiến cho không ít thế lực điên cuồng tranh đoạt.
Yêu tộc với tư cách luôn luôn là minh hữu của Nhân tộc, tuy rằng không có được biến hóa long trời lở đất giống như Nhân tộc, nhưng thực lực cũng kịch liệt bành trướng giống như được thổi hơi vậy.
Sau khi Yêu tộc chiếm cứ một vài khu vực Nhân tộc không rảnh bận tâm, khu vực khống chế so với trước kia hầu như tăng lên gấp bội.
Một vài công pháp thần thông mới xuất hiện, đan dược bảo vật có số lượng không nhỏ cũng từ Nhân tộc chảy vào trong Yêu tộc, khiến bọn họ cũng được lợi ích không nhỏ.
Mà tất cả những điều này, nếu ai có ý cẩn thận truy xét liền có thể phát hiện, ngọn nguồn của toàn bộ những biến hóa đó đều đến từ cùng một nơi.
Bất luận là công pháp đỉnh giai, hay là những bảo vật đan dược cực kỳ quý hiếm kia, đều xuất hiện đầu tiên ở khu vực phụ cận Thanh Nguyên Cung, sau đó mới lặng lẽ thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở khu vực khác. Vì vậy nên thực lực hai tộc mới có thể thoát thai hoán cốt với tốc độ kinh khủng như vậy.
******
Lại qua hai trăm năm sau, một chỗ ở biên giới khu vực phong ấn tiếng tăm lừng lẫy ở Ma giới, một đội vệ sĩ Ma tộc đang đánh mấy con ma lang hai đầu kéo một chiếc phi xa màu đen, nhanh chóng tuần tra tại tầng trời thấp.
Đúng lúc đội vệ sĩ vừa mới đi xa, tai một chỗ trong không trung bỗng nhiên xuất hiện chấn động nhàn nhạt, một bóng người mờ mờ màu xanh lặng yên xuất hiện.
Hắn chỉ quay đầu nhìn lướt về hướng mấy tên vệ sĩ đi xa, sau đó lập tức nhìn về một chỗ sâu trong khu vực phong ấn.
"Không ngờ Luyện Thần Thuật này lại thực sự khó giải quyết như vậy, ngay cả Thiên Ma và Hỏa Tu Tử cũng đều thúc thủ vô sách. Đáng tiếc qua Sưu hồn chỉ lấy được phần nhỏ trong trí nhớ của một vị Tiên Nhân khác, nếu không nói không chừng cũng không cần đi chuyến này rồi." Bóng người máu xanh nhạt thì thào vài tiếng, sau đó thân hình khẽ chuyển động, lần nữa biến mất không một tiếng động.
Một ngày sau, bóng người màu xanh xuất hiện lần nữa ở một chỗ bí ẩn nào đó trong khu vực phong ấn.
Cách đó không xa là một tế đàn màu máu cao lớn dị thường, phía trên là một cái bình bát (chén ăn của sư) đen kịt, bốn phía lại có tám cây đồng trụ màu xanh to lớn đứng vững.
"Hàn đạo hữu, ngươi đến thật đúng hẹn. Xem ra chỗ không tốt của Luyện Thần Thuật, ngươi đã không tiếp tục hoài nghi thêm gì nữa rồi." Bóng người màu xanh vừa mới tới gần tế đàn, bình bát màu đen nhoáng một cái, từ bên trong truyền ra giọng nói nhàn nhạt của nam tử.
Bóng người màu xanh đúng là Hàn Lập bế quan hai trăm năm, rút cuộc đã phát hiện thức hải xảy ra vấn đề, lâm vào đường cùng liền lặng yên ly khai Thanh Nguyên Cung, lần nữa tiến vào Ma giới.
"Ước định của tiền bối lúc trước có thay đổi hay không?" Hàn Lập nhìn chằm chằm vào bình bát trên tế đàn, mặt không biểu tình, hỏi.
"Với thân phận của bần đạo, sao có thể có thể nuốt lời được đây!" Giọng nói của nam tử không chút do dự vang lên.
"Nếu đã như vậy, ta đáp ứng điều kiện lúc trước của tiền bối. Tiền bối cũng nên cho ta biết phương pháp tu luyện chi tiết tầng thứ ba Luyện Thần Thuật a." Hàn Lập suy nghĩ một chút, sau đó liền chậm rãi nói.
"Ha ha, Hàn đạo hữu làm như thế mới là cử chỉ sáng suốt. Dù sao chỉ có tu thành tầng thứ ba, ngươi mới có đủ thời gian phi thăng Tiên Giới, nếu không hết thảy đều là nói chuyện viễn vông mà thôi." Nam tử khẽ nở nụ cười, lộ vẻ hết sức cao hứng.
Tiếp đó trong bình bát vang lên thanh âm “Ông ông”, một đạo ánh sáng trắng bắn ra từ trong đó, sau một cái chớp động đã tới trước mặt Hàn Lập.
Rõ ràng đó là một ngọc phù lớn cỡ bàn tay, mặt ngoài khắc sâu vô số phù văn vàng bạc, đồng thời từng điểm tinh quang ngũ sắc chớp nháy bất định, lộ vẻ thần bí vạn phần.
"Đây chính là trương bảo phù có thể nối thẳng đến Tiên Giới kia, về phần pháp quyết thúc giục tế luyện là như vầy..." Nam tử nói xong, theo bản năng hạ thấp giọng xuống.
Nửa ngày sau, một đạo cầu vồng màu xanh ở trung tâm một hồ nước trong khu vực phong ấn bắn ra, sau mấy cái chớp động liền nhận ra phương hướng chuẩn xác bắn đi.
Trong đạo ánh sáng màu xanh, Hàn Lập hai tay để sau lưng, mặt mũi tràn đầy vẻ do dự, tựa như đang suy nghĩ về một sự tình gì đó.
******
Ba trăm năm sau, trong một gian đại điện của Thanh Nguyên Cung, một nữ tử mặc áo trắng, dung mạo xinh đẹp, đang cung kính nói gì đó với Hàn Lập ngồi ngay ngắn bên trên.
Cuối cùng nàng hơi khom người xuống, bàn tay cuốn một cái, lấy ra một vòng tay trữ vật mờ mịt hơi nước, hai tay dâng lên trao cho Hàn Lập.
"Bạch Quả Nhi, ngươi làm tốt lắm. Không ngờ lần này ngươi ra ngoài du lịch chẳng những tu luyện Hàn Phách thần thông tới cảnh giới như thế, còn tìm được nhiều Hạo Âm Thạch như vậy, chuyện này thật sự rất không dễ dàng." Hàn Lập dùng thần niệm đảo qua vòng tay trữ vật trong tay một chút, lại quan sát môn hạ đệ tử trước mắt, trên mặt lộ ra một chút vui vẻ hiếm thấy.