Vậy mà đưa bé tí hon lại lâm vào hôn mê, trong khoảnh khắc này nó không thể nào tỉnh lại được.
Giữa hai mắt của Hàn Lập lóe sáng, con mắt thứ ba đen thui lập tức biến mất. Hắn nhìn về đứa bé với vẻ mặt cổ quái, thở dài:
"Giá mà biết trước nó tiến hóa thành trùng vương thì ban đầu đã chẳng hạ cấm chế đơn giản như vậy. Cũng may là trước lúc cho ba con Phệ Kim Trùng kia cắn nhau ta đã sớm bố trí các loại cấm chế để chuẩn bị sẵn, nếu không để khống chế được nó sau khi đã tiến cấp thật đúng là một chuyện cực kỳ đau đầu. Nhưng để phòng ngừa về sau, xem ra lúc này ta lại phải dùng đến bí thuật tế luyện thêm một lần nữa."
Hàn Lập vừa lẩm bẩm tự nhủ xong lập tức phất tay áo lên. Liền đó phải có đến hơn trăm lá trận kỳ đồng loạt phấp phới bay ra, chớp lên rồi tạo thành một vòng trận pháp rộng đến vài trượng ngay trong căn phòng.
Mà trung tâm của pháp trận chính là đứa bé màu tím vàng đang nằm hôn mê bất tỉnh.
Hàn Lập lẩm nhẩm thần chú, mấy ngón tay liên tục bấm niệm các loại pháp quyết, tất cả đều lóe lên rồi lướt thẳng vào trong pháp trận.
"Phù phù", bốn phía tòa trận pháp tuôn ra vô số những sợi tơ năm màu mỏng manh, chúng lướt tới quấn kín lấy đứa bé tí hon vào bên trong.
Tiếp đó hắn lại há miệng phun ra một ngụm máu. Ngụm máu quay tròn thành một vòng, hóa thành một ký hiệu đỏ rực rồi bắn thẳng về phía đứa bé.
Cùng lúc đó, cả tòa trận pháp phát ra những âm anh vù vù rất lớn. Từng ngọn lửa sáng rực cháy lên, tràn về phía trung tâm bên trong...
Không biết phải mất bao lâu sau, cửa của gian phong mở rộng, Hàn Lập liền bước ra, trên mặt không quên mang theo vẻ tươi cười.
Hẳn là đợt tế luyện con Phệ Kim Trùng Vương vừa rồi đã hoàn toàn thành công.
----===000===----
Một tháng sau cũng là lúc Khí Linh Tử với Bạch Quả Nhi đến từ biệt, bắt đầu cùng nhau trở thành lữ khách bước lên đường thám hiểm vùng thế giới còn hoang dã.
Lại hơn mười ngày sau, Hàn Lập dẫn theo hai người Ngân Nguyệt và Chu Quả Nhi rời khỏi Thánh Đảo, cùng cưỡi Mặc Linh Thánh Thuyền bay về hướng lãnh địa của Yêu tộc.
Mới chớp mắt mà nửa tháng đã qua.
Tất nhiên trên đường đi Mặc Linh Thánh Thuyền gặp không ít những người của Yêu tộc.
Bất kể là tu vi của bọn họ cao thấp ra sao, nhưng ngay khi bọn vừa mới nhìn thấy con thuyền khổng lồ như ngọn núi cùng với mấy con rối ma tinh đang đứng trên boong phát ra khí tức kinh người là liền lập tức tự tiện tránh xa, không dám dây dưa chút nào.
Nhưng không lâu sau đó, chiến thuyền của Hàn Lập lướt đi cực nhanh qua không trung của một vùng biển đã động đến một gã Yêu tộc vô danh đang tiềm tu ở đó.
Gã yêu tu này thuộc về Thủy tộc, có tu vi Hợp Thể sơ kỳ!
Từ vạn năm trước hắn đã chuyển động phủ đến đây. Tiếp đó lại cưỡng ép vài đàn yêu tộc có tu vi không kém khác phải rời đi rồi tự coi vùng biển có tài nguyên khá phong phú này là khu vực riêng của mình.
Tuy tính tình của gã luôn luôn táo tợn khác thường nhưng địa vị trong tộc cũng khá cao. Hơn nữa gã còn có mấy món bảo vật bất phàm, cho dù vài tên Yêu tộc ngang cấp với gã cảm thấy không vừa mắt nhưng cũng chẳng muốn đụng đến.
Cho nên trong suốt vạn năm qua, bất kể là người nào trong Yêu tộc nếu muốn đi vào vùng biển này đều phải đánh tiếng cho gã trước.
Nhưng vào một ngày, tên Yêu tu đang ở trong động phủ dưới tận đáy biển luyện chế một lò đan dược đã vào giai đoạn cực kỳ trọng yếu. Đúng lúc đó bỗng nhiên từ bên ngoài truyền đến âm thanh báo hiệu cực kỳ nguy cấp.
Gã Yêu tu không kịp đề phòng nên tâm thần bị nhiễu loạn, trong lòng giật mình, cây quạt bằng ngọc trong tay vô tình vẩy mạnh làm ngọn yêu hỏa màu xanh cháy lớn thêm gấp ba lần.
Oành!
Trước mắt gã là một cái đỉnh bằng ngọc trắng tinh cao vài thước. Cái đỉnh lắc lư thật mạnh, từng làn hương thuốc tràn ra khắp nơi.
Tên Yêu tu Hợp Thể Kỳ thấy vậy liền gầm lên giận dữ. Sắc mặt thay đổi liên tục, mặc kệ tiếng báo động vẫn đang vang lên bên ngoài, gã liền phất tay, hóa thành một làn sáng trắng bay ra rồi phóng thẳng về phía trên mặt biển.
Những tài liệu đã dùng trong mẻ đan dược vừa nãy cực kỳ quý hiếm. Trước đây gã đã phải tiêu phí rất nhiều tâm lực mới có thể sưu tầm đủ cho một lần luyện. Lúc này bị hủy mất rồi, trong lòng cực kỳ tiếc hận. Vì thế gã liền mang theo một bụng cuồng nộ phóng đi truy tìm kẻ đầu sỏ gây ra vụ việc vừa rồi.
Tuy hắn không để ý đến tín hiệu báo động có kẻ xâm nhập vùng biển nhưng trong lòng đã thầm đoán:
"Những kẻ đến đây lúc này nếu có thân phận khá thì chỉ cần bồi thường thật thích đáng sẽ coi như chuyện lớn hóa nhỏ. Còn không nhất định sẽ phải đem xương cốt kẻ đó đốt ra tro để báo đáp lại mối thù lò đan dược của ta."
Gã vốn là Yêu tu xuất thân từ Thủy tộc, tốc độ di chuyển trong nước vốn cực nhanh. Chỉ sau vài lần chớp nhoáng đã đáp chân lên mặt sóng biển dập dềnh. Tiếp rồi đảo mắt nhìn về một phía mặt nước, hét lên cực kỳ giận dữ:
"Đứa tiểu bối nào dám đến nghịch ngợm nhà của lão tổ Hoa Thạch ta? Mau mau giơ tay chịu trói đợi lão tổ của ngươi đến xử lý! A, các ngươi là..."
Gần nửa thân trên của gã được bảo phủ một lớp giáp bằng vẩy cá, dưới chân đang đứng lên một con trăn màu xanh rất lớn. Gã đang lơ lửng ngay trên trời cao, dõi cặp mắt hung tợn về không trung phía trước nhưng mới chốc lát sau đã đổi thành điệu bộ trợn mắt há mồm.
Chỉ thấy bên trên cao mấy trăm trượng có một chiếc thuyền màu đen lớn như cả ngọn núi đang chậm chậm từ xa bay đến. Mà trên boong thuyền lại có rất nhiều các con rối vệ sỹ mặc giáp cực kỳ oai nghiêm khiến gã phải kinh hồn táng đảm.
Trong những con rối đó, có một vài con tỏa ra khí tức còn đáng sợ hơn của mình.
Lời nói chua ngoa của gã Yêu tộc vừa chui ra đến cổ họng liền vội vàng nuốt ực trở lại.
"A, là hiểu lầm. Hoa mỗ nhận nhầm người! Sẽ không dám quấy rầy hành trình của các vị nữa, liền lập tức lui xuống đây." Gã Yêu tộc này phản ứng thật mau lẹ. Hai con mắt chớp chớp tức thì đã trở thành tươi cười hòa ái, đồng thời con trăn lớn màu xanh khẽ động đã vội cõng theo gã lui trở xuống phía dưới mặt biển.
"Chậm đã, thì ra ngươi chính là lão tổ Hoa Thạch! Tốt lắm, đúng vừa lúc chúng ta đã cần tìm một đầu sỏ ở khu vực này. Ngươi tạm thời ở lại một lúc đi!"
Giọng nói cực kỳ dễ nghe, rõ ràng là tiếng của Ngân Nguyệt.
Vừa dứt lời!
Chiếc thuyền đen xì khẽ rung động, bốn con rối tỏa khí tức chẳng hề thua kém so với gã Thủy tộc huơ bàn tay trần lên trời, phóng thẳng về phía gã Yêu tu.
Lão tổ Hoa Thạch thấy vậy, sắc mặt trở nên méo mó. Một chân khẽ giẫm lên lưng con trăn xanh rồi lập tức hóa thành một vệt sáng trắng lao thẳng xuống dưới ngay tắp lự.
Cùng lúc đó, hắn liền thả ra vài món pháp bảo để hộ thân.
Nhưng cùng với lúc đó, bốn con rồi ma tinh hét thật dài, tám cánh tay xòe chưởng đồng loạt nhấn mạnh về phía lão tổ Hoa Thạch. Vài tiếng nổ lốp bốp vang lên!
Mấy món bảo vật phòng thân của gã Yêu tu bị luồng lực cực lớn ép đến liền vỡ vụn hóa thành vô số điểm sáng lấp lánh.
Không chỉ có vậy, không gian xung quanh bị luồng lực nén chặt khiến cho bản thân gã Yêu tu với con trăn xanh trầm xuống không thể nhúc nhích. Bị cưỡng ép đứng khựng lại ngay giữa không trung.
Sắc mặt của lão tổ Hoa Thạch tái nhợt, đành trơ mắt đứng nhìn bốn con rối bay đến gần mình.
Một trong bốn con rối khuơ tay bắt lấy cả gã cùng với con trăn rồi quay người lại, lập tức cả bọn lục tục kéo nhau bay về chiếc thuyền.
Một lát sau, trên tầng cao nhất của Mặc Linh Thánh thuyền, cuối cùng hắn cũng được nhìn thấy vị chủ thân Hàn Lập đang ngồi trên ghế.
Còn Chu Quả Nhi với Ngân Nguyệt đứng ngay ngắn ở bên cạnh.
Vèo vèo!
Năm ngón tay của con rối mở ra, nó ném lão tổ Hoa Thạch cùng với con trăn đánh bịch xuống mặt boong thuyền rồi giữ vẻ mặt lạnh băng đi ra ngoài.
Tuy rằng trong lúc này lão tổ Hoa Thạch đã khôi phục lại tự do nhưng không biết con rối vừa nãy đã máy mó tay chân vào chân nguyên thế nào khiến cho pháp lực trong cơ thể hắn hoàn toàn bị ngưng trệ.
Hơn nữa pháp lực của Ngân Nguyệt phía trước mặt còn mạnh hơn gã rất nhiều. Mà khí tức của Hàn Lập lại như có như không, đem đến cho gã thứ cảm giác thâm sâu cực kỳ khủng bố.
Kể từ đó, trong lòng gã Yêu tu Thủy tộc này tràn đầy sợ sệt, chẳng dám có hành động phán kháng nào. Cuối cùng hắn đành cười gượng gạo rồi hành lễ với Hàn Lập, thành thật cất lời:
"Tại hạ là Hoa Thạch xin ra mắt các vị đạo hữu. Không biết các vị đã bắt tại hạ đến đây là muốn tại hạ ra sức vào việc gì?"
Hàn Lập quan sát gã Yêu tu Hợp Thể Kỳ này vài lần, vẻ mặt ánh lên nét cười như không cười, thế rồi hắn vẫn lặng im chẳng nói năng gì.
Ngược lại thì Ngân Nguyệt đứng bên cạnh đảo mắt mấy lượt rồi cười khẽ:
"Lúc này người cũng khá biết điều. Vậy mà ngay từ đâu khi nghe lời của chúng ta, vì sao lại chạy trốn?"
"Đạo hữu thật biết giễu cợt, cũng bởi vì Hoa mỗ theo bản năng mà tự vệ đó thôi. Dù sao thì chư vị thật hết sức mạnh mẽ, tất nhiên là tại hạ phải mau chóng lui nhường vài phần rồi."
Hoa Thạch hơi xấu hổ đáp lời, tiếp đó đưa mắt lén nhìn Hàn Lập vài lần với điệu bộ cực kỳ dè chừng.
"Hừ, lúc các hạ mới xuất hiện với khí thế hùng hổ như thế, ta nhìn sao cũng chẳng thấy được chút ý muốn tự vệ nào. Hay có phải đạo hữu vốn định tự động rước lấy phiền toái?" Ngân Nguyệt hừ lạnh, gương mặt nghiêm lại, giọng nói bắt đầu trở nên lạnh lùng.
"Tại hạ tuyệt đối không có ý nhắm vào các vị, chỉ là..., chỉ bởi trong lúc hồ đồ mới tưởng nhầm các vị thành vài tên tiểu bối đi ngang qua nên mới tùy tiện đến vậy." Hoa Thạch toát mồ hôi hột, vội vàng cuống quýt giải thích.
Ngân Nguyệt thấy vậy liền bật cười khanh khách, nàng chẳng buồn nói thêm gì nữa.
Nãy giờ vẫn luôn ngồi ngay ngắn trên ghế, đến giờ Hàn Lập mới thản nhiên mở miệng:
"Ta mặc kệ ban đầu ngươi muốn gì. Nhưng đã dám khiêu khích trước thì lúc này hãy làm cho ta một việc rồi mới thả cho ngươi đi. Còn bằng không, bị trừng trị một phen thật nặng là chuyện không thể tránh được."
Lão tổ Hoa Thạch nghe vậy trong bụng liền đau khổ ngậm đắng nuốt cay nhưng ngoài miệng vẫn chẳng dám thốt nấy nửa chữ "không", cuối cùng đành mếu máo cười đáp lại: "Các vị yên tâm! Cho dù muốn Hoa mỗ làm chuyện gì, chỉ cần ta làm được là sẽ cố hết sức. Nhưng không biết việc này rốt cuộc là ra sao?"
"Ngươi không cần phải lo lắng, việc giao cho ngươi rất đơn giản, chỉ là giúp ta tìm một địa phương mà thôi. Nghe nói từ thời Thượng cổ ở nơi này đã lưu lại một tế đàn không trọn vẹn, nhưng mà nó luôn di động, lơ lửng không ngừng. Việc này có phải là thật không?" Hàn Lập hơi mỉm cười.
"Thì ra các hạ muốn tìm đến Ti Nam Tứ Phương Đàn. Chỗ này Hoa mỗ có biết đôi chút. Nhưng muốn tìm được nó thì đa phần phải cầu vào vận may. Tại hạ giỏi lắm cũng chỉ có thể đưa các vị đến nơi tòa đài tế này thường xuất hiện nhất mà thôi." Mãi sau khi nghe được như vậy Hoa Thạch mới thầm thở phào, vội vàng đáp lời.
"Tốt lắm, trước tiên dẫn chúng ta đến mấy địa phương đó đi." Hàn Lập không lưỡng lự nói.
Mà Chu Quả Nhi đang đứng ở một bên nghe được cuộc đàm thoại hai mắt cũng chợt sáng ngời lên!
====Mấy ngày liền chăm sóc con cưng, thiếu chút nữa là chết vì mệt luôn nhưng trong lòng cực kỳ vui sướng, mãn nguyện! Ha ha, hôm nay bắt đầu viết lại được rồi!=====Vong Ngữ.====