"Thủy Tổ Ma tộc"
Dường như bốn chữ này mang theo một uy lực rất lớn khiến cho vẻ mặt của tất cả các tu sĩ ở đây đều biến đổi, bất kể là Nhân hay Yêu tộc.
Những người này vừa mới trải qua lần Ma Kiếp đáng sợ cách đây không lâu, giờ phút này lại nghe thấy cái tên đại biểu cho lực lượng khủng khiếp nhất của Ma tộc, hiển nhiên trong lòng ai nấy đều dâng lên một nỗi sợ hãi không tên.
Sứ giả của Linh tộc nghe được lời này của Hàn Lập thì vẻ mặt cũng khẽ biến. Nhưng hình như câu trả lời này cũng không khiến hắn cảm thấy có gì bất ngờ. Sau khi thở dài, hắn liền cung kính thi lễ nói:
"Đa tạ tiền bối đã giải thích rõ, vừa rồi vãn bối đã hơi lỗ mãng, mong rằng tiền bối ngàn vạn lần không nên trách tội. Vãn bối sẽ đem cầu trả lời cho vấn đề này về cho Thánh Vương đại nhân."
Hàn Lập gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Chờ cho tên sứ giả của Linh tộc ngồi xuống, mấy sứ giả các tộc khác cũng bất đầu lần lượt đứng lên, tới tấp dâng lên quà mừng rồi hướng Hàn Lập biểu đạt thiện ý của tộc mình.
Trong đó còn có cả sứ giả của Mộc tộc vốn đã được tách ra làm nhiều bộ phận rồi sát nhập vào các tộc xung quanh.
Đối với từng tên sứ giả của các tộc khác này, Hàn Lập chỉ đơn giản là mỉm cười để cám ơn.
Nhưng ngay sau khi mấy sứ giả các tộc này hiến lễ vật xong, tại một góc của quảng trường, một thiếu nữ khoác áo choàng màu vàng dài thướt tha bỗng đứng lên. Đến khi thiếu nữ này tháo phần áo choàng che trên đầu xuống liền để lộ ra một gương mặt tuyệt đẹp như tranh vẽ.
"Dung tiên tử, điều này không có khả năng!"
"Đây đúng là Dung tiên tử rồi. Không phải Thánh Đảo đã sớm công bố tin tức nàng đã mất cách đây ba ngàn năm khi xâm nhập thế giới hoang dã hay sao?"
Một số tu sỹ Nhân tộc thấy được khuân mặt của nàng liền dấy lên một trận xôn xao. Không ít người còn trực tiếp hô lên, trên mặt họ lộ vẻ khó thể nào tin được.
Vị tiên tử này dường như rất nổi tiếng khiến mọi người lập tức nhao nhao bàn tán.
Hàn Lập thấy tình cảnh này, trong lòng khẽ động, ánh mắt hắn liền quét qua trên người nàng. Dù thấy nàng chỉ có tu vi Hợp Thể Trung Kỳ nhưng khí tức trên người lại kỳ lạ dị thường. Ngoài ra nếu chú ý thì dường như còn có những tia sáng óng ánh nhè nhẹ thấm qua từng tấc da thớ thịt, khiến người khác cảm thấy nàng thật chẳng giống người phàm chút nào.
Rõ ràng thiếu nữ này đã tu luyện một bộ công pháp cực kỳ bất phàm, chắc hẳn là không phải là tu sĩ Hợp Thể bình thường rồi.
"Đạo hữu là..." Vẻ mặt Hàn Lập không đổi hỏi.
"Vãn bối là Lý Dung, đại diện cho Thánh Đảo đến đây để chúc mừng Hàn tiền bối tiến cấp Đại Thừa Kỳ thành công, trở thành tu sĩ Đại Thừa thứ hai của Nhân tộc chúng ta. Thánh Đảo đặc biệt dâng lên một chiếc phi thuyền cao cấp, mười tên thị nữ hạng nhất, một trăm con linh thú cao cấp, và một ngàn tên khôi lỗi giáp sĩ làm quà chúc mừng." Thiếu nữ tuyệt đẹp hướng về Hàn Lập vén áo thi lễ rồi cười thưa. Giọng nói của nàng thật ngọt ngào thanh thoát như tiên nữ trên trời.
"Thì ra là sứ giả của Thánh Đảo, quà mừng lớn như vậy, Hàn mỗ xin đa tạ.
Tại hạ cũng dự tính sau lễ mừng này sẽ đi Thánh Đảo một chuyến." Hàn Lập gật đầu, ánh mắt lóe sáng đáp lời.
"Nếu như tiền bối chịu đại giá quang lâm Thánh Đảo, tất nhiên là chuyện mà chúng ta cầu còn không được. Mấy vị đạo hữu của Thánh Đảo sớm đã có ý mời tiền bối tới thăm. Hiện tại Thánh Đảo có chuyện cực kỳ quan trọng muốn cùng tiền bối thương lượng." Lý Dung nhẹ nhàng cười.
"Tốt, chắc chắn ta sẽ đến." Hàn Lập gật gật đầu, nhưng lại từ chối cho ý kiến về việc kia.
"Vãn bối còn có một chuyện..."
"Kẻ nào lén lén lút lút trốn ở bên ngoài?"
Lý Dung đang còn muốn nói tiếp thì sắc mặt Hàn Lập bỗng nhiên trầm xuống, tay áo hướng xa xa run lên, đồng thời quát lớn.
Một cỗ lực lượng vô hình trực tiếp xuyên qua cấm chế bên ngoài ngọn núi, thoáng cái đã đánh vào khoảng không cách đó vài dặm rồi nổ vang một tiếng "oành" giống như va phải vật gì đó.
Một quầng sáng màu đen theo tiếng nổ vang rồi liền nứt vỡ. Từ bên trong quầng sáng có bóng người lao ra. Nhìn lại thì đây là một người đàn ông lực lưỡng, trên người mặc áo giáp màu đen.
Dáng vẻ của người đàn ông này có phần hung hãn, mà vẻ mặt còn mang theo nét hơi ngạc nhiên. Chắc là hắn thật sự giật mình khi bị Hàn Lập phát hiện ra từ khoảng cách xa đến vậy. Nhưng cũng không qúa lâu sau, vẻ ngạc nhiên liền được thu lại, thay vào đó hắn liền không để bụng mà cười lên ha hả:
"Ha ha... Hàn đạo hữu, Dạ mỗ không mời mà đến, đạo hữu sẽ không phiền lòng chứ."
Gã to con mặc giáp màu đen vừa nói xong, liền hướng Hàn Lập ở xa ôm quyền chào. Sau khi bước ra một bước, cũng không biết hắn làm như thế nào mà chỉ chớp mắt đã vươt qua vài dặm, trực tiếp xuất hiện phía trên ngọn núi ba màu rồi nghênh ngang hạ xuống.
Một âm thanh "véo" vang lên, mấy tầng quầng sáng cấm chế vừa cùng thân hình của gã này tiếp xúc đã liền như một tờ giấy mỏng bị xé rách ra.
Thân thể hắn tỏa ra ánh sáng màu đen trực tiếp xuyên qua cấm chế rồi đáp xuống quảng trường bên dưới, hai tay ôm quyền hướng Hàn Lập đang ở xa chào hỏi.
Chúng tu sĩ ở đây vừa nhìn thấy cảnh này liền ngẩn ra. Hơn nữa còn có một số tu sĩ Nhân tộc tính tình nóng nảy lập tức lớn tiếng trách mắng.
Nhưng cũng mấy người tâm tính già dặn trọng ổn thấy tên to con này cười đùa với Hàn Lập mà vẻ mặt cũng chẳng hề thay đổi, trong lòng bọn họ không khỏi cả kinh.
"Kiêu Vương... Là Dạ Xoa Tộc Hắc Kiêu Vương!" Vị tiên tử Lý Dung sau khi cẩn thận đánh giá người đàn ông kia từ trên xuống dưới một lượt, bỗng nhiên hít một ngụm khí lạnh rồi thất thanh kêu lên.
"Hắc Kiêu Vương "
Hàn Lập khẽ cau mày, trong mắt hiện lên một tia kì quái.
Chẳng những thế, chắc hẳn là mấy tên tu sĩ đang ngoác miệng trách mắng kia cũng đã từng nghe qua danh tiếng của gã Hắc Kiêu Vương này. Trong chớp mắt họ đã trở nên im lặng, khuôn mắt cũng hiện lên nét sợ hãi pha lẫn kinh ngạc.
"Ồ, nha đầu kia, chẳng lẽ ngươi trước đây đã từng gặp ta." Tên to con quay đầu lại liếc mắt nhìn Lý Dung, tỏ vẻ bất ngờ hỏi.
"Vài ngàn năm trước, vãn bối cùng Mạc sư tôn từng được gặp tiền bối một lần." Sắc mặt Lý Dung chuyển thành trắng bệch, có vài phần e ngại vội vàng trả lời.
"Thì ra ngươi chính là nha đầu năm đó đi bên cạnh Mạc lão quỷ. Chà chà, mới mấy năm không gặp, vậy mà ngươi đã trở nên xinh đẹp đến mức này. Lại còn trở thành tu sĩ Hợp Thể Kỳ nữa. Không tệ, không tệ! Hơn vạn năm trước ta đã liều chết dưới lôi kiếp để rồi đột phá thành công chướng ngại Đại Thừa. Nhưng đó cũng là nhờ vào thủ đoạn tuyệt diệu của chủng tộc ta mà thôi. Các tộc khác các ngươi có nằm mơ đi, thật đáng cười..." Gã Kiêu Vương này vừa thao thao bất tuyệt vừa nhìn về phía Lý Dung, trong mắt lại không che dấu nôi tia dâm đãng.
Trong lòng Lý Dung trầm xuống, dường như ngay lập tức trong đầu xuất hiện ý mốn chạy trốn.
Chẳng qua cũng may, nàng vẫn còn nhớ rõ hiện giờ mình đang ở trong thành Thiên Uyên, hơn nữa ở đây còn có một gã Đại Thừa Kỳ vừa tiến cấp của bổn tộc cho nên nàng mới có thể đè nén được sự sợ hãi đang trỗi dậy trong lòng. Tiếp đó nàng cắn răng cố gắng duy trì vẻ trấn định đứng yên tại chỗ mà không làm ra hành động gì, rồi theo bản năng cúi đầu nhìn xuống để tránh né ánh mắt dâm tà của đối phương.
"Nguyên lai là đạo hữu Hắc Kiêu Vương nổi danh mấy ngàn năm nay của tộc Dạ Xoa. Đạo hữu đích thân xuất hiện nơi đây, thật đúng là làm Hàn mỗ cảm thấy như được yêu mà sợ hãi." Hàn Lập cuối cùng cũng mở miệng, trên mặt bình tĩnh dị thường, nhìn không ra trong lòng hắn đang nghĩ cái gì.
"Hắc hắc, đạo hữu là vị Đại Thừa Kỳ thứ hai của Nhân tộc, đồng thời còn là người tiến cấp thành công Đại Thừa duy nhất trong gần vạn năm qua ở mấy tộc chúng ta. Vì vậy mà lão phu phải đích thân đến chiêm ngưỡng một chuyến mới yên tâm được." Gã to con này nghe Hàn Lập nói vậy, liền quay đầu về phía Hàn Lập cười hắc hắc.
"Thì ra là thế, đáng tiếc tại hạ chính là nhờ may mắn mà tiến cấp Đại Thừa, thật sự là khiến cho Hắc Kiêu đạo hữu thất vọng rồi. Nhưng dù sao cũng là khách từ xa tới. Người đâu, đem ghế ra cho Hắc Kiêu đạo hữu ngồi!" Hàn Lập gật đầu rồi phân phó.
"Dạ, sư tôn!" Khí Linh Tử vâng lời, liền lật đật chuẩn bị đi làm việc này.
"Không cần phiền toái như vậy. Lúc này bổn tọa không có thời gian chờ đợi, ta muốn cùng đạo hữu trao đổi một chuyện, xong ta sẽ rời đi ngay."
"Ồ, Hắc Kiêu đạo hữu muốn cùng Hàn mỗi nói chuyện gì?" Hàn Lập thờ ơ hỏi.
"Đúng vậy, bổn tọa lần này tới đây, thứ nhất là vì muốn tận mắt nhìn qua phong thái của Hàn đạo hữu, nhìn xem đạo hữu rốt cuộc là nhân vật bậc nào. Vừa rồi từ xa mà đạo hữu đã có thể phát hiện sự tồn tại của bổn tọa, có thể thấy được thần thông của đạo hữu quả thật bất phàm, không để cho ta thất vọng. Thứ hai là muốn hướng đạo hữu giao ra một người. À không, hiện tại ta thay đổi chủ ý, ta muốn hai người." Gã đàn ông to con này há to miệng, lộ ra vài phần dữ tợn nói.
"Muốn ta giao ra hai người? Là hai người nào?" Hai mắt Hàn Lập nhíu lại, lông mày dựng lên.
"Nghe nói trong đám môn hạ của Hàn đạo hữu có một tên đệ tử có linh căn Ẩn Lôi. Bổn tọa muốn mượn hắn sử dụng một chút, chính là dùng hắn để ngăn cản lần thiên kiếp sắp tới này của ta. Người thứ hai còn lại chính là vị tiên tử này. Bổn tọa thấy nàng đã rất vừa ý, cũng muốn mang nàng này về tộc Dạ Xoa làm thị thiếp hầu hạ cho ta." Gã to con mở miệng nói oang oang, nhưng nội dung trong lời nói càng làm cho toàn bộ tu sĩ ở đây dường như khó có thể tin được.
"Cái gì, hắn lại muốn đệ tử của Hàn tiền bối?"
"Lại còn dám có ý định bắt Dung tiên tử làm thị thiếp, tên này định không xem hai tộc Nhân Yêu vào đâu sao?"
Chúng tu sĩ lập tức giận đỏ mặt tía tai. Nhưng ai cũng khiếp sợ uy năng của Đại Thừa Kỳ nên cũng không dám trực tiếp mở miệng chửi bới. Phần đông bọn họ chỉ có thể mở to mắt nhìn chằm chằm vị Đại Thừa của tộc Dạ Xoa này mà nén nỗi căm phẫn trong lòng.
"Hắc Kiêu Vương, ngươi lại dám có chủ ý với ta, ngươi chẳng lẽ đã quên Mặc sư tôn ta từng cảnh cáo ngươi sao?" Sau khi Lý Dung nghe gã to con mặc giáp màu đen nói như vậy, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, rồi đột nhiên lớn tiếng nói.
"Mặc Giản Ly sao...? Ha ha, mấy người Nhân tộc các ngươi thật đúng là biết tự lừa mình dối người. Ngươi thực cho rằng bổn tọa không biết Mạc lão quái và Ngao Khiếu lão quỷ sớm không còn tọa trấn ở đây hay sao. Hơn nữa lúc này còn chưa biết bọn chúng sống chết thế nào. Nếu không sao bổn tọa lại dám đến đây." Hắc Kiêu điên cuồng cười lớn, nói ra một câu khiến đám tu sĩ trên quảng trường cực kỳ hoảng sợ.
"Mạc tiền bối và Ngao Khiếu tiền bối đã xảy ra chuyện?"
"Hắn nhất định là nói hươu nói vượn, hai vị tiền bối thần thông quảng đại làm sao có thể có chuyện chứ."
"Chẳng qua đúng là mấy năm nay không có tin tức gì của hai vị tiền bối truyền ra."
...
Lúc này đây, mọi người trên quảng trường cũng không thể tiếp tục bảo trì trấn định, cả đám nhao nhao lên, giọng điệu cũng tràn ngập vẻ sợ hãi.
Mà mấy tên sứ giả các tộc khác nghe vậy, có người trong lòng cảm thấy khiếp sợ không thôi, nhưng cũng có kẻ mau chóng trở nên hơi khác thường.
"Hàn đạo hữu, ngươi sẽ không vì hai kẻ này mà đánh đổi sự an nguy của tộc mình chứ. Mặc dù ngươi tiến cấp Đại Thừa thành công, nhưng muốn chân chính nắm giữ uy năng của Đại Thừa Kỳ, nếu không có thời gian trăm năm thì cũng chỉ là nằm mơ nói mộng mà thôi. Ngươi căn bản không thể nào là đối thủ của ta." Vẻ mặt của Hắc Kiêu Vương trở nên lạnh lùng, căn bản không để ý tới những người khác trên quảng trường mà chỉ nhìn về phía Hàn Lập âm trầm nói.
Trong giọng nói tràn ngập ý tứ uy hiếp.
"Nói như vậy, Hắc Kiêu đạo hữu đến đây không phải là vì tham gia lễ mừng Đại Thừa của Hàn mỗ, mà là cố ý tới quấy rối." Hàn Lập nghe lời nói của tên to con này xong, sắc mặt nãy giờ vẫn luôn bình tĩnh, đột nhiên trở nên lạnh lẽo rồi cười rộ.
"Quấy rối thì sao? Hàn đạo hữu cho là không đúng sao." Gã cao lớn cũng nhe răng cười không chút khách khí, bộ dạng chẳng sợ hãi chút nào.
"Tốt thôi, nếu đã là ác khách, vậy Hàn mỗ là người làm chủ ở đây, không thể không tự mình ra tay cấp cho ngươi một ít dạy dỗ rồi." Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, trong giọng nói tràn ngập lạnh lẽo.
Hắn vừa dứt lời, một tay nhẹ nhàng bấm niệm pháp quyết. Ngọn núi ba màu liền phát ra âm thanh vù vù, bỗng nhiên từ khắp nơi trên quảng trường phun ra vô số tia sáng năm màu bắn thẳng đến gã to con.
Cùng lúc đó, trên không trung quảng trường cũng phát ra một tiếng nổ lớn, vô số tia chớp nửa vàng nửa bạc chợt hiện rồi hóa thành những con rắn ngoằn ngoèo lao xuống.
Hàn Lập đã mở ra cấm chế của ngọn núi, không khách khí một chút nào.
"Dám ra tay với Hắc mỗ sao? Thật quá to gan! Nhưng đã như vậy thì không thể tính là ta vi phạm lời thề ước với người kia rồi." Hắc Kiêu Vương gặp tình huống này không những không giận trái lại còn cười khoái chí.
Theo đó, chỉ thấy hai tay hắn đột nhiên nắm chặt thành quyền, hung hắng đánh xuống phía trước.
"Oành", trong nháy mắt, từng vòng sóng âm màu đen điên cuồng trào ra!