“Không thể cứ tiếp tục thế này được…” Ý chí của cha đột nhiên thông qua cái bóng truyền vào trong não Lục Tân: “Mày sẽ không chịu nổi!” Lục Tân được giọng của cha nhắc nhở, thoáng tỉnh táo lại. Anh nhẹ nhàng lau máu tươi trên chóp mũi mình, phát hiện ra bản thân đang dần yếu đi. Sau lần dốc hết sức phát huy năng lực của cha ở thành phố Ngưu Thủy, đã lâu rồi anh chưa phải gánh chịu gánh nặng lớn như vậy. Nhìn thoáng qua thì thấy anh đứng bên cạnh ghế gỗ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.