“Hóa ra người xét xử cũng biết sợ.” Trước cửa trường tiểu học Trăng Máu, Lục Tân nắm rõ cuộc đời mình, lần đầu tiên thả ác ý của mình ra. Dù sao những người xét xử này, không phải là ghét nhất những thứ ác ý này sao? Có điều từ kết quả có thể nhìn thấy được, ban đầu lúc bọn họ thấy được ác ý của anh cũng có phần kích động. Nhưng khi bọn họ thật sự tiếp xúc với ác ý, biểu hiện lại giống như có chút chênh lệch với trong tưởng tượng. Có...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.