Lục Tân ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy ánh trăng đỏ tươi đã từ từ nhô lên từ sau đỉnh núi. Anh nhớ lúc mình chia tay Bích Hổ vẫn còn là buổi sáng, nãy giờ chưa đi được bao lâu mà trời đã tối rồi. “Chẳng lẽ mình đã đi được một ngày rồi?” Lục Tân nghĩ trong đầu, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ. Vì sao mình đã đi được một ngày mà lại chẳng hề cảm thấy đói khát? “Lúc mới vừa vào sẽ có cảm giác đau đầu như say xe,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.