Có thể đi về rồi. Sau khi uống một nửa tách cà phê với sôcôla kia, Lục Tân đã có cảm giác này. Anh có thể cảm thấy rõ ràng rằng mình đang bị theo dõi. Đó là một cảm giác khó nói rõ ràng, giống như có ai đó trong bóng tối đang theo dõi anh, nhìn chằm chằm vào anh, nhưng dù anh có tìm kiếm thế nào cũng không tìm thấy người đó. Ngay cả người phục vụ mặc đồ hầu gái đen lúc này cũng không còn tranh cãi với Lục Tân nữa, mà đã quay...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.