Mục lục
Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt trăng màu đỏ sậm rọi xuống trên dãy nhà cao tầng san sát nhau trong thành phố, gần như phủ kín cả một góc trời.

Một đoàn tàu vòng quanh thành phố màu đen nhiều chỗ trên thân đã phủ kín vết rỉ sét, nhanh chóng đi xuyên qua toàn bộ thành phố dưới cái nhìn chăm chú của mặt trăng máu, mà các hành khách ở bên trong đoàn tàu này trên người mặc quần áo đủ kiểu, có người đang đọc báo, có người ngủ gật dưới ánh đèn lờ mờ.

“Keng, đến trạm Mặt Trăng rồi!”

Lục Tân tỉnh lại sau giấc ngủ gật, nhấc cái túi lên, theo đám đông tràn ra khỏi toa tàu.

Anh đeo cái túi đi qua những bậc thang dơ bẩn cũ nát, trên sân ga phủ đầy báo, bước xuống mặt đất của thành phố này rồi ngẩng đầu nhìn lên, ánh sáng đỏ của đèn neon xung quanh khiến cho đường phố này cùng với đám người đi đường đều có cảm giác sặc sỡ và quái dị, nhưng bất kể màu sắc trên con phố này có phong phú đến đâu thì ánh sáng của mặt trăng máu bên trên thành phố này vẫn là màu nền đại diện cho thế giới này.

Kể từ khi chuyện mặt trăng máu xuất hiện vào ba mươi năm trước, cả thế giới vẫn luôn mang dáng vẻ thế này.

Đương nhiên, Lục Tân cũng không biết chuyện này có gì khác lạ, anh được sinh ra sau chuyện mặt trăng máu và thế giới vẫn luôn như vậy.

Anh đeo cái túi đi qua con hẻm nhỏ vừa mới mưa, leo lên một tòa nhà lầu cũ kĩ, thang máy hỏng thế nên anh chỉ có thể đi thang bộ, chậm rãi đi đến trước căn phòng 401 ở lầu bốn, anh lấy ra chìa khoá mở cánh cửa phòng nặng nề đó ra.

Hành lang yên tĩnh và se se lạnh, nhưng trong phòng lại ấm áp, dễ chịu.

Cha đang hầm thịt trong bếp, trong nồi áp suất ùng ục tỏa ra hơi nóng và tản ra mùi thịt mê người.

Em gái đang nằm trên ghế sofa, ôm đồ ăn vặt xem một bộ phim hoạt hình rất cũ - SpongeBob Squarepants (Bọt biển tinh nghịch).

Mẹ tao nhã khéo léo mặc một chiếc áo cardigan lông cừu, đang đứng bên cửa sổ gọi điện thoại với người nào đó.

“Anh chín trở về rồi!”

Nhìn thấy Lục Tân đi vào, em gái buông cái bao xuống ngẩng đầu lên, ngọt ngào cười chào hỏi.

“Hôm nay nhóc mười bảy ở nhà có ngoan không, anh đã mua gấu nhỏ mà em muốn về rồi này!”

Lục Tân xoa đầu cô, đưa một con gấu nhỏ màu nâu cho cô.

“A, cảm ơn anh, em rất thích!”

Em gái vui vẻ nhảy dựng lên, ôm gấu nhỏ vào lòng.

“Trở về rồi sao?”

Mẹ ngẩng đầu nhìn Lục Tân một cái, cười gật đầu: “Ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc đi, chẳng mấy chốc sẽ ăn cơm thôi!”

Lục Tân nhẹ gật đầu, ngồi ở bên cạnh bàn ăn.

Trên bàn đã bày bốn bộ bát đũa, còn có mấy đĩa dưa cải màu xanh, cơm đã được xới vào chén và có hơi nguội đi.

Nhưng người một nhà đều không có ý định muốn ngồi xuống ăn cơm.

Mẹ đang tiếp tục dịu dàng nói vào điện thoại: “Chị Trương, thật ra chuyện ngày hôm nay đúng là tôi không đúng, chị đừng tức giận, đương nhiên, quả thật kiểu dáng chiếc áo lông cừu này của tôi có hơi cũ kĩ một chút, nhưng sao lại nói nó không dễ nhìn chứ?... Vâng, chính vì việc này nên tôi mới gọi điện thoại cho chị... Đương nhiên chị cũng không có nói ra miệng, nhưng tôi biết trong lòng chị nghĩ như vậy…”

“Không có không có, chị đừng hiểu lầm... Tôi chỉ muốn nói lời xin lỗi với chị thôi... Chị không nên mắng người, thiếu văn minh…”

Tiếng chặt xương của cha càng lúc càng lớn, mơ hồ truyền đến tiếng ông nói kháy: “Cặn bã, phế vật, tùy tiện xông vào nhà người khác, đáng chết, đều đáng chết... Mẹ kiếp, ăn nhiều như vậy, chặt thế nào cũng không xong, nấu thế nào cũng không sạch!”

Lúc này, em gái đang vui vẻ ngồi xếp bằng trên ghế sofa, từng chút một xé mở con gấu nhỏ kia ra, kéo hai cái, dùng hàm răng tinh tế trắng như tuyết kia cắn một cái, cắn xuống lỗ tai của con gấu nhỏ, cắn xuống con mắt và hai cánh tay, tháo xuống từng chút một, nghiêm túc nhìn quá trình cánh tay tách khỏi cơ thể của gấu nhỏ rồi lộ ra một biểu cảm thỏa mãn đến kích động.

“Phải đợi một lúc nữa mới ăn cơm được!”

Mẹ đã bỏ điện thoại xuống, dịu dàng nói: “Mẹ với chị Trương hàng xóm có chút hiểu lầm, mẹ đi nói một tiếng xin lỗi với bà ấy!”

Nói rồi, thuận tay lấy ra cái kéo trong ngăn kéo, tao nhã bước ra ngoài đóng cửa lại.

Lục Tân lẳng lặng ngồi chờ bên cạnh bàn ăn.

Anh cảm thấy mình thật may mắn, từ khi xảy ra sự kiện mặt trăng máu, thế giới từng có một quãng thời gian hỗn loạn rất dài, trong đoạn thời gian đó có rất nhiều người chết đi, cũng xuất hiện rất nhiều cô nhi giống Lục Tân, trong số bọn họ, có một phần rất lớn đã biến mất sau khi trưởng thành, mà Lục Tân lại có thể được cha mẹ nhận nuôi, có một gia đình ấm áp khiến cho không biết bao nhiêu người ghen tị.

Đương nhiên, cái gia đình này, những người nhà này, đôi lúc sẽ có hơi kỳ lạ.

Nhưng cái gia đình này, trong cái nơi vệ tinh rách nát mà dơ bẩn nho nhỏ này vẫn vô cùng viên mãn.

Rất nhanh mẹ đã quay về, trên mặt mang theo nụ cười, nói: “Chị Trương đã làm hòa với mẹ rồi!”

Lục Tân phát hiện bên dưới cổ áo lông cừu bà mặc trên người kia có nhiều thêm một vết máu không bắt mắt, rất mới mẻ.

Người một nhà bắt đầu ăn cơm.

Em gái vẫn đang ôm con gấu nhỏ kia của cô, sau khi gấu nhỏ bị cô xé mở thì lại được may trở về.

Chỉ là thân thể chắp vá cong vẹo, đều chật đầy những vết kim khâu thô ráp, nhưng em gái lại còn thích hơn so với trước đó nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK