Lục Tân hơi choáng váng. Khi đang cẩn thận thưởng thức tư vị kì dị mà đồ cất giữ của viện bảo tàng Tai Ách mang lại thì bỗng nhiên anh cảm nhận được phía sau lưng truyền đến cảm xúc dịu dàng xúc cảm. Điều này làm cho anh run lên một cái, trái tim đã bị các loại đau khổ tràn ngập kia dường như đã toả ra nuồn sống không có gì sánh kịp trong nháy mắt, như là ở trong mơ, đi ở trên các đám mây, tất cả cảm giác đau khổ đang nhanh chóng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.