Rất nhanh, nhóm nhỏ chi viện lưu lại ở xung quanh cũng phái người đi vào.
Bọn họ đều mặc thêm trang phục phòng hộ dày dặn và mặt nạ thuỷ tinh, đi đến cái hồ nước hoang dã này.
Có hai cái rương lớn đầy đủ ba tầng kính phòng hộ được bọn họ khiêng lên, sau đó thi thể của Tần Nhiên và Thôi Vượng đều được chia ra đặt vào trong hai cái rương đấy, phía trên lại được bịt kín một tầng vải đen, xem ra, đấy đã trở thành hai cỗ quan tài thuỷ tinh.
Trong lúc đó, gần như không có một ai nói chuyện.
Bởi vì bất luận là ai thì cũng đều chẳng thể giải thích được cục diện quái dị trước mắt ngay lúc này cả.
Sau khi thu hai thi thể, bọn họ lại phái người đều cầm dụng cụ đo lường loại mà trước đó nhóm điều tra nhỏ đã dùng đi vào đáy hồ, bọn họ thăm dò từng chút một, cẩn thận đến lạ thường, giống như là đang dò xét nơi đây có còn sót lại tinh thần hay không vậy.
Mà Trình Huy cùng với hai thành viên nhóm điều tra nhỏ của anh ta cũng đeo lên mặt nạ thuỷ tinh, sau quá trình nói chuyện và đánh giá sơ bộ với mấy người mặc áo khoác trắng bên trong nhóm nhỏ chi viện, bọn họ được mời tạm thời ở lại tại chỗ nghỉ ngơi không cần tiếp xúc với người khác.
Nghe nói, bọn họ cần phải trải qua một loạt kiểm tra đo lường cùng với đánh giá tinh thần, đảm bảo rằng thật sự không bị ô nhiễm.
Mà Lục Tân trong quá trình này thì quấn một cái chăn lông thật dày, như thể người bị hại mà ngồi ở bên hồ thành thật nhìn xem.
...
...
Trên không trung có tiếng chuyển động cánh quạt của máy bay trực thăng, hai cột sáng của ánh đèn từ trên không trung chiếu xuống.
Trên người Trần Tinh mặc quân trang từ trong cabin đi ra, cô ta đeo trên mặt một chiếc kính râm đen, đeo ủng chiến ống cao, giẫm lên nước bùn một đường đi tới trước mặt Lục Tân, nói: "Bất luận nói như thế nào thì nhiệm vụ thanh lý lần này cũng đều đã hoàn thành rồi!"
Cô ta có hơi dừng lại, lại dồn sức bồi thêm một câu: "Tôi sẽ xin cho anh tiền thưởng đặc biệt!"
Trong lòng Lục Tân xuất hiện một dòng nước ấm.
Có điều, trong lòng anh vẫn ngờ vực, vẫn còn có chút không lái đi được, hỏi: "Vậy, chuyện này..."
"Sẽ có chuyên gia tiến hành phân tích, điều tra!"
Trần Tinh nhìn thoáng qua hướng quan tài thuỷ tinh lúc này đang được nhân viên công tác vận chuyển vào trong xe, sau đó nói: "Trong lúc chúng ta xử lý ô nhiễm tinh thần, thường xuyên sẽ gặp phải một chút chuyện nhìn gần như không có cách nào giải thích, song, chỉ cần bắt được một chút dấu vết để lại trong đó, tiến hành điều tra nghiên cứu kỹ càng, đại đa số đều sẽ tìm được logic bên trong đó... Tôi tin lần này cũng không ngoại lệ!"
Nghe cô ta nói, không hiểu sao Lục Tân lại có chút an tâm, sự lo lắng trong lòng của tan đi không ít.
"Trên thực tế, cứ nói về trước mắt, chúng ta cũng không phải hoàn toàn không có manh mối!"
Đột nhiên, Trần Tinh nói: "Vừa rồi, tôi đã nghe nhóm điều tra nhỏ báo cáo toàn bộ chuyện đã xảy ra, các người nghe thấy cá nói chuyện à?"
Lục Tân liền giật mình, nhớ đến hình ảnh điên cuồng tất cả cá đều đang hô to "Tần Nhiên hại tôi, giết người thì đền mạng".
Yết hầu của anh căng thẳng, nhẹ gật đầu.
"Cá không biết nói chuyện."
Trần Tinh đáp: "Trong kênh, tôi cũng không hề nghe được âm thanh tương tự, cho nên kia hẳn là các người bị ảnh hưởng nguồn ô nhiễm nơi mới xuất hiện ảo giác, nhưng chuyện này vẫn là một điểm vào tốt, tỉ như nói những con cá kia đang hét Tần Nhiên đền mạng..."
"Như vậy, là Tần Nhiên nào cần đền mạng cho bọn họ?"
...
"Chuyện này..."
Lời nói của Trần Tinh khiến cho Lục Tân xuất hiện một loại cảm giác da đầu tê dại.
Dường như anh hiểu được gì đó, nhưng lại không có cách nào bắt lấy một cách rõ ràng.
"Đi thôi!"
Trần Tinh nghiêng người tránh đi, nhìn về phía Lục Tân rồi nói: "Còn một số chuyện cần phải làm nữa!"
"Được!"
Lục Tân nghe lời đứng lên, đi theo cạnh cô ta cùng tiến về phía trước.
...
...
Trần Tinh không hề dẫn Lục Tân đi về hướng máy bay trực thăng, điều này khiến cho Lục Tân có hơi thất vọng, anh thật sự muốn được ngồi máy bay một lần.
Đi đến vùng lân cận của đường giới tuyến bên ngoài, Trần Tinh bảo người ta lái một chiếc xe đến, sau đó lên xe cùng với Lục Tân trực tiếp lái thẳng về phía trung tâm thành phố, rất nhanh, bọn họ đã lái đến trước một toà nhà cũ kĩ nhưng cũng rất kiên cố, Lục Tân ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy được có một số người mặc đồng phục màu xanh đi ra đi vào, phát hiện hoá ra đã đến trước sảnh tòa nhà cảnh vệ của thành vệ tinh.
Trần Tinh quen cửa quen nẻo đi vào, sau đó vào thang máy đi đến lầu bảy, trước tiên dẫn Lục Tân đến một phòng họp không có người, nói với anh: "Trước tiên, anh cứ ở đây nghỉ ngơi một lúc, tôi đi giải quyết một số việc nhỏ, sau đó sẽ đi qua tìm anh tâm sự!"