“Vào đi!” Hạ Trùng thấy Lục Tân chần chờ, nhíu mày, mặt không thay đổi nói: “Đừng lãng phí thời gian.” “Cái này. . .” Đối mặt với yêu cầu này, Lục Tân đành phải thỏa mãn cô, đồng thời dùng tư thế hơi xấu hổ đó là mặt đối mặt. “Nhớ kỹ, sau khi đi vào phải yên lặng, đừng lộn xộn.” Hạ Trùng thì trực tiếp xoay người qua, đi thẳng về hướng cửa văn phòng, dáng người Lục Tân cao lớn như thế bị cô kéo đi như con nít, đồng thời, cô nghiêm túc dặn dò:...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.