Dù ban ngày hay trời tối, ánh sáng trong phòng vẫn không được tốt lắm.
Ban đêm bật đèn, ánh đèn vàng mờ nhạt chiếu rọi xuống trông có vẻ còn ấm hơn, nhưng đến ban ngày thì có hơi u tối.
Nhưng tâm trạng Lục Tân lại vẫn rất tốt.
Người mẹ hiền lành tao nhã, lúc này đã dọn sẵn bữa sáng là ba bát cháo, một quả trứng muối cắt lát được đặt trên đĩa. Mẹ chỉ ăn một ít lòng trắng trứng, còn lòng đỏ trứng béo ngậy đều để cho Lục Tân và em gái. Trong khi Lục Tân thì lại nhường phần lớn cho em gái. Người cha không cùng ăn với họ. Ngày thường ông cũng ít khi ra khỏi bếp, mỗi lần ra ngoài là một lần lộn xộn.
"Hôm nay con định đi làm công việc mới đó à?"
Mẹ dịu dàng hỏi thăm Lục Tân như thể đang nói về chuyện nhà: "Chuẩn bị xong chưa?"
Mặc dù sau khi trở về, Lục Tân và em gái đều chưa từng nói đến chuyện này, nhưng mẹ dường như biết tất cả mọi thứ và vẫn luôn là như vậy.
Lục Tân gật đầu đáp: "Chuẩn bị xong rồi!"
"Tân trưởng thành thật rồi!"
Ánh mắt người mẹ nhìn Lục Tân vô cùng vui vẻ yên tâm, bà gắp cho anh một miếng lòng trắng trứng: "Hai công việc rất vất vả. Ăn nhiều chút!"
"Chết tiệt, vô dụng, đúng là vô dụng. Biết rõ là bị người khác lợi dụng, còn chủ động dây vào!"
Lời mắng mỏ bất mãn của người cha vọng ra từ bếp, mọi người trong bàn ăn đều làm như không nghe thấy.
"Vô dụng nhất chính là mày, bị người ta lừa cũng không biết..."
Giọng của người cha cao hơn, sự tức giận cũng dữ dội hơn.
Tất cả mọi người trong bàn vẫn vờ như không nghe thấy, chỉ im lặng ăn sáng.
"Theo tao, mày nên chém chết hết chúng đi!"
Một tiếng rầm, cửa bếp bị kéo ra, người cha xuất hiện trong phòng khách.
Ông nhìn chằm chằm Lục Tân gắt gao, hung hăng chửi bới: "Mày có biết, hôm qua suýt nữa là chúng đã hại chết mày rồi không? Bọn chúng hoàn toàn không coi mạng của mày ra gì. Ngay từ đầu chúng đã tính sẵn bắt mày đi nộp mạng, thậm chí đã chuẩn bị sẵn việc giết mày."
"Nếu không có con bé chết tiệt kia, mày đã bị chúng hại chết lâu rồi!"
"Rõ ràng là bọn chúng suýt hại chết mày, sao mày còn phải giúp chúng làm việc?"
"…"
Vừa nói ông vừa hung hăng áp sát Lục Tân, hai mắt đỏ như máu, hai tròng mắt sắp lồi ra phủ đầy tia máu.
"Những gì họ đã làm trong quán cà phê quả thật không đúng..."
Lục Tân im lặng ăn cháo, không thể trốn tránh nữa, mới nhỏ giọng đáp: "Nhưng họ đã trả tiền..."
Người cha ngẩn ra khi nghe câu trả lời này.
"Vô dụng, sao lại có đồ vô dụng như mày vậy chứ?"
Ông càng tức giận hơn, mắng to rồi bất ngờ đưa tay ra túm lấy Lục Tân.
"Rào..."
Ngay lúc người cha sắp nắm lấy vai Lục Tân thì bất ngờ bị một bát cháo tạt thẳng vào mặt.
"Bà dám…"
Người cha nhất thời giận dữ nhìn về phía người mẹ, rồi hung hãn lau đi quệt cháo trên mặt.
"Kẻ vô dụng thật sự là ông!"
Lúc này người mẹ ngồi xuống ghế một cách tao nhã trang nghiêm, trên người mang theo khí chất lạnh lùng, nhìn người cha bằng ánh mắt rất khinh thường, nói: "Nếu không phải ông bất tài lại còn gắt gỏng như vậy, thì làm sao hại chúng tôi đều bị mắc kẹt ở nơi này?"
"…"
"Con đĩ thối tha, mày muốn chết, muốn chết!"
Người cha như bị chọc vào chỗ đau chợt gào lên, rồi bất ngờ đưa tay ra chộp về phía người mẹ.
Nhưng lần này, người mẹ dường như không có tâm trạng, chỉ lạnh lùng nhìn ông, sau đó nhẹ nhàng duỗi hai ngón tay ra.
Người cha tức giận, như thể sợ hãi trước động tác này, chợt dừng lại.
"Bà có ý gì?"
"Bà làm ra động tác này để làm gì?"
Ông thực sự như trở nên hết sức kiêng dè, hạ thấp giọng hét lên dữ dội.
"Ông hiểu mà!"
Người mẹ khẽ cười nói: "Cho nên nếu ông sợ, thì cút trở về cho tôi!"
"Vô dụng, vô dụng, tất cả đều là đồ vô dụng đáng chết..."
Sự giận dữ của người cha dường như đang không ngừng tăng lên và dường như đã vượt quá giới hạn vài lần, hoàn toàn đánh mất lý trí.
Nhưng người mẹ thì làm động tác đó và nhìn ông một cách bình tĩnh.
Sau cùng, người cha tức giận vẫn phải kìm nén lại, chỉ là đột nhiên mắng to lên một cách điên cuồng, lật tung bàn ăn, giật tung chiếc quạt trần trên trần nhà, đập vỡ chiếc tủ bên cạnh và bóp nát một chiếc ly thủy tinh giống như nổi điên lên. Sau đó, hai tròng mắt lòi ra phủ đầy tia đỏ hung ác liếc nhìn Lục Tân, mẹ và em gái anh, và cuối cùng là vừa mắng chửi, vừa quay trở lại bếp.
"Được rồi, không sao nữa rồi!"
Mẹ tao nhã đứng lên, giúp Lục Tân chỉnh lại cổ áo, dịu dàng nói: "Làm chuyện của chính bản thân con, điều này rất quan trọng!"
"Con biết!"
Lục Tân trầm ngâm một lúc, rồi mới nhẹ giọng nói: "Cảm ơn mẹ!"
"Đứa trẻ ngốc, đều là người một nhà, sao lại nói lời cảm ơn?"
Người mẹ đánh nhẹ anh một cái, rồi cười nói: “Nhưng con phải nhớ, dù gặp ai cũng phải lễ độ, nói phải trái với người ta!” Nói xong, bà vuốt nhẹ mái tóc, rồi lại mỉm cười: “Đương nhiên rồi, chúng ta nói phải trái với họ, họ cũng phải nói phải trái với chúng ta mới phải. Con thật thà như vậy, trước giờ chưa từng làm hại ai, nhưng nếu ai đó muốn bắt nạt con..."
Lục Tân ngước nhìn mẹ mình một cách cảnh giác.
Chỉ thấy nụ cười của bà trông có vẻ dịu dàng và ân cần: "Vậy thì cả nhà chúng ta sẽ đi tìm kẻ đó..."
Da đầu Lục Tân tê dại, nhưng chỉ khẽ thở dài.
Vì sự an toàn của tính mạng người khác, bản thân thật sự không thể bị người ta bắt nạt...
…
…
Như thường lệ, Lục Tân đến văn phòng trước bốn mươi phút trước khi bắt đầu làm việc.
Trong công việc của ngày hôm nay, anh cũng chăm chỉ xử lý gọn ghẽ tất cả các loại biểu bảng báo cáo và tài liệu khác nhau mà mình được phân công. Chỉ là theo bản năng, anh đã đẩy nhanh tốc độ, cả cơm trưa cũng không ăn, cứ như vậy, đến tối tan làm cuối cùng anh cũng đã hoàn thành hết công việc, và là người đầu tiên xách ba lô rời văn phòng.
Anh không chủ động ở lại làm thêm giờ như mọi khi, vì bây giờ anh còn việc khác.
Tối hôm qua, anh đã đọc kỹ tư liệu Trần Tinh để lại cho mình và đã nắm rõ ở mức nhất định về công việc mới.
Điểm mấu chốt cần nắm là tiền lương và trợ cấp.
Anh biết nếu nhận được thông báo của Trần Tinh thì phải lập tức chạy đến địa điểm đã định, nghe theo chỉ thị của bọn họ, xử lý sự cố ô nhiễm, nhưng nếu cả tháng không có chuyện gì đặc biệt tìm đến mình thì anh vẫn có thể nhận được tiền lương.
Điều quan trọng nhất là mỗi khi giải quyết sự cố ô nhiễm đều có thể nhận được trợ cấp.
Số tiền này mới là số tiền lớn, dao động từ ba mươi đến chín mươi triệu, thậm chí còn có mục tiêu đạt mốc ba trăm triệu.
Lục Tân rất có động lực trong khoản này, vì vậy anh quyết định làm tốt công việc này.
Tìm kiếm cơ hội, coi trọng chúng, cố gắng làm việc và sớm ngày trở thành nhân viên chính thức.
Anh mang theo giấy tờ tùy thân, bỏ điện thoại vệ tinh và khẩu súng trong ba lô rồi ra đường.
Anh dẫn theo em gái ra ngoài tuần tra.