Mục lục
Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm nay, Lục Tân đúng là đã được tăng thêm kiến thức.

Anh đứng tại chỗ, theo dõi không đến nửa giờ thì nhìn thấy có tiếng xe chạy rầm rầm vang lên. Từng chiếc xe tải lớn chạy vào trong khu nhà xưởng bỏ hoang này, một số lắp thiết bị chiếu sáng tạm thời, một số chở từng chiếc máy bơm nước, một số lại kéo từng bó đường ống nhựa. Sau đó, từng nhóm người mặc quần áo bảo hộ bước từ trên xe xuống, nhanh chóng lắp máy bơm nước, đưa đường ống vào trong hồ.

Cùng lúc đó, ở một góc khác đã có bảy tám thành viên của đội đang vung xẻng sắt đào hố, mở kênh dẫn nước.

Bọn họ rõ ràng đã đo lường tính toán, muốn dẫn nước trong hồ này tới một mảnh đất trũng khác gần đó.

Mặt khác, có xe của quân đội lái tới chỗ xa hơn, từng chiếc xe đánh ngang, xếp thành một hàng. Các chiến sĩ được võ trang đầy đủ dùng chiếc xe làm công sự che chắn, phong tỏa cả khu vực này. Khu nhà xưởng bỏ hoang vốn là một nơi vắng lặng đã nhanh chóng trở nên náo nhiệt khác thường.

"Tốc tốc tốc."

Mấy chục chiếc máy bơm nước đồng thời hoạt động, mặt nước trong hồ nhỏ đang nhanh chóng hạ xuống.

Lục Tân và Tần Nhiên nhìn đội hình lớn này cũng không khỏi nuốt nước bọt: "Thật lợi hại!"

"Sự kiện xử lý tinh thần lây nhiễm vốn là một chuyện vô cùng nguy hiểm đáng sợ, hơn nữa một khi xử lý không tốt, không chỉ bản thân nguy hiểm, còn có khả năng gây ra tai họa không có cách nào lường được. Cho nên trong công việc, chúng ta vẫn luôn phải tuân theo hai nguyên tắc!"

Trong kênh nói chuyện, Trần Tinh bình tĩnh nói với Lục Tân: "Một, có thể dùng vật lực để giải quyết thì dùng vật lực!"

"Hai, có thể hỏa lực để bao phủ lại dùng hỏa lực!"

"..."

Lục Tân nghe được lời này, một lúc lâu mới xúc động trả lời: "Lực lượng của tập thể..."

...

"Được rồi, tổ hỗ trợ lùi lại, tổ điều tra bắt đầu công tác, chuẩn bị sẵn sàng dùng hỏa lực bao phủ bất cứ lúc nào!"

Vào lúc mực nước giảm xuống hơn một nửa, Trần Tinh đã lại ra lệnh.

Tất cả nhân viên hỗ trợ lập tức lùi về phía xa, ngay cả xe cũng không lái đi, có người thậm chí còn không cầm theo xẻng.

Ngay lập tức, cả khu vực chỉ còn lại mấy người Lục Tân và Tần Nhiên, ba nhân viên của tổ điều tra và em gái.

Điểm khác biệt chính là phía xa có thêm từng hàng chiến sĩ vũ trang đang phong tỏa cùng với ánh mắt tò mò lại cảnh giác.

"Sau khi tháo nước trong hồ xong, vẫn cần tới mấy người tiến hành điều tra!"

Trần Tinh nói trong tai nghe: "Bây giờ còn chưa có cách nào xác định được chính xác nguồn lây nhiễm ở khu vực này có khả năng truyền nhiễm cao hay thấp."

"Cho dù từ những số liệu nhận được trước mắt, khả năng truyền nhiễm thấp có lẽ cao hơn, nhưng loại chuyện quỷ quái này thường có vài biến hóa đột phát khiến người ta không thể nào giải thích được. Các anh phải cẩn thận. Nếu khả năng truyền nhiễm thấp còn tốt. Nếu gặp phải nguồn lây nhiễm có khả năng truyền nhiễm cao, chúng ta phái quá nhiều người tới gần, ngược lại có thể sẽ cung cấp thụ thể lây nhiễm cho nó, tạo thành tai họa còn lớn hơn nữa!"

Nghe cô ta nói, Lục Tân đột nhiên hiểu ra.

Một hàng các chiến sĩ vũ trang bên ngoài không chỉ đang đề phòng cảnh giác với quái vật tinh thần có khả năng tồn tại dưới đáy hồ này.

Bọn họ đồng thời cũng đang đề phòng, cảnh giác với mình và các thành viên của tổ điều tra.

Nếu mình và những thành viên của tổ điều tra này bị lây nhiễm, bọn họ cũng sẽ bắn chết không hề nương tay.

"Bây giờ tôi đã biết rõ tại sao phần thưởng lại cao như vậy..."

Anh thì thầm nói một câu.

Trong kênh nói chuyện, Trần Tinh nghe vậy thì đột nhiên mỉm cười nói: "Thái độ làm việc của anh cũng không tệ lắm, tôi sẽ xin thêm phần thưởng cho anh!"

Tâm trạng của Lục Tân lập tức tốt hơn nhiều.

...

...

Một hồ nước nhanh chóng bị rút gần hết. Dưới ánh đèn mờ nhạt có thể thấy được nước bùn dưới đáy hồ và từng vũng nước nhỏ nằm rải rác khắp nơi. Còn có không ít tôm cá đang ra sức khép mở mang của mình, nhảy mạnh trong nước bùn được ánh đèn chiếu sáng.

"Được rồi!"

Nhân viên của tổ điều tra đội mũ bảo hiểm lên, sau đó nhìn về phía Lục Tân với ánh mắt dò hỏi.

"Tôi không cần!"

Lục Tân xua tay.

Trước đó Trần Tinh từng nói với mình, người tinh thần biến dị có một ưu thế là không dễ bị lây nhiễm. Mà ngoài nguyên nhân này, mình còn có một nguyên nhân khác, đó là mình dường như có thể nhìn thấy được bản thể của những quái vật tinh thần này. Cho nên mình đội mũ an toàn lên, thật ra chỉ càng dễ bị che khuất tầm mắt, càng khó nhìn thấy rõ những quái vật kia cũng như né tránh đòn tấn công của chúng.

Anh đương nhiên có suy tính riêng của mình, nhưng hành vi này rơi vào trong mắt của tổ điều tra lại có vẻ càng thêm thần bí.

"Đây chính là người dị biến sao?"

Trong lòng bọn họ thầm nghĩ.

Mặc dù đều là thành viên của tổ điều tra nên bọn họ cũng biết thành chính Thanh Cảng có mấy người năng lực tồn tại, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ cùng hợp tác.

Trước đây rất lâu, nhất là lúc người tinh thần biến dị bị phát hiện, bọn họ đã bắt đầu được chiêu mộ.

Hầu hết việc điều tra sự kiện tinh thần bị lây nhiễm đều dựa vào bọn họ dùng tính mạng của mình lấp vào...

...

...

Lục Tân và mấy nhân viên của tổ điều tra nhấc thiết bị giám sát, cầm vũ khí lên, chậm rãi đi vào trong đáy hồ lầy lội.

Dưới ánh đèn, máy giám sát màu trắng bạc kia phát ra ánh sáng màu xanh lục ổn định làm người ta yên lòng.

Bọn họ thăm dò từng chút một về phía trước, nhìn giống như đang tiến dần lên, nhưng ở trong mắt Lục Tân, em gái lại đang chạy trên bùn. Tốc độ của cô còn rất nhanh, chạy đến chỗ này nhìn xong lại chạy qua chỗ khác xem. Dưới ánh trăng, cơ thể nhỏ bé tạo thành một cái bóng mơ hồ, mờ nhạt. Hơn nữa, cô đi qua chỗ nào cũng không hề để lại dấu vết trên bùn nhão.

Cuối cùng, cô dường như xác định được điều gì, đột nhiên dừng lại, giơ bàn tay nhỏ bé lên và chỉ về nơi nào đó ở giữa hồ.

Lục Tân giả vờ không nhìn thấy em gái, nhưng cố ý dẫn mấy thành viên của tổ điều tra tới gần giữa hồ.

Từ phía xa, bọn họ đã nhìn thấy một vũng nước nhỏ ở vị trí trung tâm của đáy hồ.

Lúc này, em gái đang ở cách vũng nước bảy, tám mét, giơ tay chỉ.

Lục Tân và các nhân viên của tổ điều tra cũng chậm rãi tới gần chỗ này. Đột nhiên, ánh đèn trên máy giám sát biến thành màu đỏ.

Cùng lúc đó, có một giọng nói cực kỳ yếu ớt vang lên: "Tần Nhiên, anh hại chết tôi rồi..."

"Tiếng gì vậy?"

Lục Tân và ba thành viên của tổ điều tra đều đột nhiên dừng chân.

Trong giây lát, bọn họ có cảm giác dựng tóc gáy.

Giọng nói kia rất nhỏ, còn đang truyền ra như có như không: "Tần Nhiên, anh hại chết tôi rồi, tôi bắt anh phải đền mạng..."

"Là... Là... Là nó..."

Theo giọng nói kia vang lên, đột nhiên có một thành viên của tổ điều tra run giọng kêu lên, chỉ về một nơi nào đó.

Mọi người đều nhìn theo ánh mắt của anh ta, lại thấy trên nước bùn ở đáy hồ có một con cá trích lớn chừng bàn tay, lúc này đang nằm ở trên bùn ướt, bởi vì không có cách nào thở được nên miệng mấp máy, trong miệng truyền ra giọng nói yếu ớt kia.

"Tần Nhiên, anh hại chết tôi rồi..."

Ánh đèn từ ngọn đèn công suất lớn bên hồ chiếu lên trên thân con cá, nhìn nó trắng bệch một cách kỳ lạ.

Đôi mắt nó tối tăm, nhìn chằm chằm về phía Tần Nhiên trên bờ, đang cố kêu lớn tiếng.

Cũng không biết là ảo giác hay thật, vào giờ phút này, trăng máu trên không trung có vẻ rất sáng.

Ánh sáng màu đỏ sậm chiếu xuống đỉnh đầu của tất cả mọi người.

Đột nhiên, một giọng nói khác cũng bắt đầu gia nhập, cùng kêu lên với nó: "Tần Nhiên giết tôi rồi, anh phải đền mạng..."

Đám người Lục Tân vội vàng nhìn xung quanh, lại theo âm thanh nhìn thấy được một con cá khác đang giãy giụa trên trên nước bùn.

"Tần Nhiên, là anh giết tôi..."

"Tôi với anh không thù không oán, vì sao anh phải giết tôi..."

Rất nhanh lại có giọng nói thứ ba vang lên, chồng lên giọng nói của chúng.

Sau đó nữa là giọng nói thứ tư, rồi giọng nói thứ năm, thứ sáu...

Càng lúc càng có nhiều con cá bắt đầu mở miệng, giọng nói chồng lên nhau cũng khiến cho âm thanh này càng lúc càng vang dội, cuối cùng đã làm cho người ta cảm thấy chói tai, hơn nữa dần dần chỉnh tề đồng nhất. Đám người Lục Tân có cảm giác như mình đang xem một hình ảnh rất điên cuồng:

Dưới trăng máu, tất cả những con cá kia đều đang liều mạng kêu to, phát ra tiếng kêu lanh lảnh làm người ta đau đầu:

"Tần Nhiên hại tôi, giết người thì đền mạng..."

"Tần Nhiên hại tôi, giết người thì đền mạng..."

"Tần Nhiên hại tôi, giết người thì đền mạng..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK