“Con…” Mẹ nhìn nụ cười trên mặt Lục Tân, muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù có hơi quở trách, nhưng trong ánh mắt cũng không nén được vui mừng. Cuối cùng, bà chỉ có thể nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Sau này không cần làm những chuyện như vậy nữa.” “Đời người đúng là luôn cần những lần mạo hiểm, nhưng mạo hiểm không phải là đâm đầu vào chỗ chết.” Vừa nói, bà vừa nhìn chằm chằm về phía bàn tay của Lục Tân. Đặc biệt là nhìn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.