Mục lục
Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Các người đi vào tìm giám đốc thương lượng chút đi!”

Khi đến cửa phòng, Lục Tân cười với Lữ Thành và công chúa Tiểu Tình, nói: “Tôi ở ngoài kiểm tra xe của bọn họ!”

Lữ Thành và công chúa Tiểu Tình thấy hơi do dự, công chúa Tiểu Tình vội vàng đẩy Lữ Thành một cái, hai người bước nhanh vào trong.

Xem xe cộ mà đối phương dùng để vận chuyển hàng hóa trước khi ký hợp đồng cũng là việc đương nhiên, hơn nữa nếu Lữ Thành đã chuẩn bị xong hợp đồng cụ thể, vậy đây cũng được xem như là biểu hiện tốt trong công việc, cho nên công chúa Tiểu Tình vẫn biết phân biệt nặng nhẹ.

Chờ sau khi hai người họ đi vào, Lục Tân mới đi dạo ở bên ngoài.

Trong hồ sơ mà Trần Tinh đưa cho anh chỉ nói có bảy tám án mạng có liên quan đến công ty này, nhưng không xác định rõ đây có dính líu đến sự cố ô nhiễm tinh thần hay không. Dù sao với đám người này mà nói, có một vài tranh đấu làm ăn không thể để lộ, xảy ra án mạng cũng là việc như cơm bữa. Mà trong nội thành thì án mạng như thế này chỉ là chuyện nhỏ, nhìn từ khía cạnh nào đó thì chuyện này chẳng đáng chú ý…

Mà điều anh cần phải làm bây giờ đó là làm rõ chân tướng chuyện này.

Vì thế đầu tiên anh đi dạo quanh công ty, xem thử có gặp phải cảnh tượng kỳ quái nào như ở quán cà phê lần trước hay không.

“Người làm việc ngoài thành quả nhiên đều rất hung dữ…”

Lục Tân đi vài vòng trong công ty, cẩn thận đánh giá vài chiếc xe tải, trong lòng nghĩ thầm .

Trên những chiếc xe tải này có rất nhiều dấu vết, có vết nứt giống như bị đá đập, cũng có vết những vết dao, hơn nữa có thể thấy rõ trên lốp xe hoặc là sàn xe nào cũng có một vài vết màu đỏ sậm, anh không biết đó có phải là máu hay không.

Thật ra Lục Tân cũng không quá giỏi những việc điều thế này.

Nhưng anh cảm thấy bản thân vẫn nên cố gắng biểu hiện chuyên nghiệp một chút.

Vì thế anh cẩn thận xem xét, suy ngẫm rốt cuộc chỗ nào đáng để anh nghi ngờ.

“Này này, mấy người làm gì đó?”

“Đừng đánh người…”

“Mấy người dám đánh người, tôi phải gọi cho cảnh sát…”

“…”

Trong lúc Lục Tân cẩn thận quan sát, đột nhiên ở dãy nhà trệt được dùng làm văn phòng phía trước vang lên tiếng khóc la.

Anh vội đi qua, rồi nhìn thấy có mấy cậu trai trẻ tuổi dáng vẻ lưu manh đang bao vây Lữ Thành, vừa đá vừa mắng chửi: “Làm như có mình tụi mày làm ăn thôi à? Bọn tao chạy tới chạy lui ở ngoài, cột đầu trên thắt lưng bán mạng là để cho tụi mày ép giá sao? Dám giả vờ người làm công việc có văn hóa trước mặt ông đây, bây giờ có tin tao ném mày ra ngoài làm mồi cho đám tinh thần biến dị ngoài thành không?”

Lữ Thành ôm đầu liên tục xin tha, công chúa Tiểu Tình thì đứng ngoài la hét nhưng không dám bước lên ngăn cản.

“Xảy ra chuyện gì?”

Lục Tân bước nhanh về phía trước, kéo ba lô ra trước ngực.

Công chúa Tiểu Tình khóc lóc nói: “Chúng tôi cảm thấy bọn họ báo giá quá cao, muốn trả giá một chút, không ngờ bọn họ lại đánh người. Với lại tôi xem sổ sách của họ có quá nhiều vấn đề, không thể hợp tác với bọn họ được, nếu hợp tác với bọn họ nhất định sẽ rất phiền toái…”

Cô ta còn chưa nói xong thì có một người phụ nữ vọt đến, nắm lấy tóc cô ta bắt đầu ra sức vả miệng.

“Con đàn bà thối, mày nói ai có nhiều vấn đề hả?”

“Không phải tụi mày lằng nhằng thì tao đánh người làm chi?”

“Này, nói đi, vì sao tao đánh mày?”

Công chúa Tiểu Tình bị tát đến sưng húp cả mặt, nhưng rồi không dám nói, chỉ khóc thút thít.

Nhìn cô ta tát mạnh liên lục, bàn tay đang với vào ba lô của Lục Tân đã rút về, bước chân cũng thả chậm theo bản năng.

“Thành thật xin lỗi các vị, thật lòng xin lỗi…”

Lục Tân do dự một lúc lâu mới đi lên, rồi luôn miệng nhận sai, nói: “Sao lại đột nhiên đánh nhau vậy?”

“Đừng có ăn không nói có với tôi…”

Một người đàn ông ở trần, trên mặt có vết sẹo do dao rạch nghiêng đầu liếc Lục Tân, nói: “Anh là người dẫn đầu sao?”

“Là giám đốc Lục đã nói trong điện thoại? Được, tôi nói chuyện với anh, các người gọi điện báo chúng tôi cần dùng xe, xe tôi đã chuẩn bị xong, tài xế cũng tìm đủ cho mấy người rồi. Thế mà bây giờ đột nhiên mấy người đổi ý, đây là muốn chơi chúng tôi đấy à? Thời buổi này mọi người đều sống không dễ dàng gì. Tôi nhường một bước anh nhường một bước là cả hai có thể sống, nhưng nếu anh không chịu, thì đừng trách chúng tôi không khách sáo…”

“…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK