“Ha…” Một lát sau, mẹ mới buông Lục Tân ra rồi xoay người, nhẹ nhàng lau đi khóe mắt. “Cuối cùng bọn họ cũng đã tới…” Cõng Lục Tân, bà thấp giọng nói: “Cũng không biết có phải do cảm nhận được chúng ta sẽ đi đến nơi đó hay không, cho nên phải tăng tốc…” “…” “Đó là…” Lục Tân quay đầu nhìn theo tầm mắt của mẹ, bỗng chốc có cảm giác như ở vùng hoang dã trước mắt đang có vô số quái vật ẩn mình, nửa thật nửa giả, chúng nhanh chóng chạy đi trong trạng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.