Ánh mắt Lục Tân lập tức nhìn thoáng qua khẩu súng, trái tim hơi đập nhẹ.
Anh biết bây giờ luật cấm súng trong thành phố nghiêm ngặt đến mức nào, mà tổ hành động này lại trực tiếp phát cho anh một khẩu súng?
Đặc biệt là Trần Tinh còn nói thẳng với anh khẩu súng này là để anh dùng bảo vệ bản thân.
Nói cách khác, khẩu súng này không phải hoàn toàn dùng trong công việc?
Nhưng nghĩ thế nào anh cũng cảm thấy khó có thể tin nổi, dù sao trong mắt bọn họ, anh chỉ là một người tinh thần biến dị. Mà quan trọng là Lục Tân biết, tuy rằng Trần Tinh rất kiềm chế, cũng biết cách giao tiếp với người khác, nhưng qua những cảm xúc nhỏ của cô ta, cô ta vẫn cứ cho anh là một người trong đầu có vài nhân cách phân liệt, người rất nguy hiểm nếu mất khống chế…
Nhưng vì sao cô ta lại trực tiếp cho anh một khẩu súng?
“Trước khi anh chính thức gia nhập tổ hành động đặc biệt, tôi có vài lời cần nghiêm túc nói với anh!”
Trần Tinh xoay người lại, trông rất nghiêm túc:
“Ngoại trừ đi giải quyết các sự kiện ô nhiễm hằng ngày ra, bảo vệ tốt bản thân mình trong cuộc sống sinh hoạt thường ngày cũng là một việc cực kỳ quan trọng.
“Nếu anh gặp phải khó khăn, hoặc là rắc rối trong cuộc sống, tôi cho anh ba đề nghị!”
“Thứ nhất, báo cáo lên phòng cảnh sát của thành phố số 2.”
“Thứ hai, trực tiếp gọi điện cho tôi!”
“Thứ ba, sử dụng súng ống để xử lý!”
“Nếu không phải không còn cách nào khác, trên nguyên tắc chúng tôi không đề nghị anh sử dụng năng lực để tự xử lý những rắc rối anh gặp phải!”
“…”
Nghe Trần Tinh nói xong, Lục Tân từ từ suy nghĩ cẩn thận.
Có lẽ, vì trong mắt cô ta anh là người có nguy cơ mất khống chế, cho nên mới cho anh một khẩu súng.
Bởi vì vào lúc nào đó, nếu anh thật sự bị dồn ép đến bước đường nhất định phải nổ súng mới có thể giải quyết được vấn đề. Vậy thì hậu quả do anh dùng súng tạo ra sẽ kém xa so với việc anh dùng “năng lực” để giải quyết vấn đề, và càng dễ không chế hơn…
Họ cho anh súng chính là vì họ sợ anh!
Lúc này nghĩ lại, nếu người bình thường gặp phải anh, nhất định sẽ cẩn thận hơn rất nhiều.
…
…
Lúc này trong tai nghe của Trần Tinh cũng vang lên giọng nói: “Dựa theo tư liệu, từ sau khi trại trẻ mồ côi Ánh Trăng được thành lập, anh vẫn luôn giúp đỡ nơi này, có vẻ như vì anh cũng là trẻ mồ côi, nên anh rất đồng cảm với đám trẻ ấy, nhưng mà tổ trưởng Trần à, thu nhận và dẫn dắt quan sát viên vào tổ hành động là một việc phải rất cẩn thận, cô chắc chắn muốn làm vậy sao?”
“Chắc chắn!”
Trần Tinh đang lái xe không giải thích nhiều.
Nguyên nhân cô mạo hiểm tự mình gặp mặt quan sát viên này chính là vì muốn đưa ra một vài phán đoán sau khi tiếp xúc gần.
Mà cô ta tin tưởng vào phán đoán của mình!
“Đại tá Trần, có phải là có hơi qua loa… Quá không?”
Giọng nói trong tai nghe vẫn còn hơi do dự: “Ít nhất cần phải đến thành phố chính để làm kiểm tra đo lường cuối cùng, xác định anh ta không có nguy cơ mất khống chế…”
“Dù sao anh ta cũng là người bị tâm thần phân…”
“…”
“Sau khi tôi về sẽ tự báo cáo cho giáo sư Bạch!”
Trần Tinh nói một cách dứt khoát, rồi gỡ tai nghe xuống, vẻ mặt có hơi phiền chán.
Một đám lý luận suông!
Khi anh đang ở tình trạng ổn định, sao có thể liều lĩnh đưa anh đến thành phố chính?
Còn nguy cơ anh sẽ bị mất khống chế, lại còn là một kẻ tâm thần phân liệt sẽ dễ dàng xảy à?
Nhưng những người được tuyển dụng hôm nay, có ai là bình thường sao?
Nếu chỉ vì phát hiện anh có tiềm chất tâm thần phân liệt đã cảm thấy anh là người điên. Vậy nếu sau khi cô ta đưa video trong máy ảnh kỹ thuật số cho đám người đánh giá cả ngày trốn nhủi phía sau xem, bọn họ sẽ sợ đến thế nào đây?
Có một phần hồ sơ cô ta không cho Lục Tân xem, trong đó viết đánh giá mức độ nguy hiểm: Bảy mươi lăm phần trăm.
Căn cứ vào tiêu chuẩn hiện tại trên thế giới, đánh giá nguy hiểm đạt tới tám mươi phần trăm thì tuyệt đối không thể tuyển dụng, hướng dẫn.
Khi nguy cơ mất khống chế đạt tới chín mươi phần trăm, thì phải chuẩn bị sẵn sàng công tác xử lý.
Nguy cơ mất khống chế đạt chín mươi lăm phần trăm, cho dù anh không làm gì thì cũng phải trục xuất anh ra ngoài hoang dã, hoặc lập tức tiêu diệt!
…
…
Nếu cô ta giao máy ảnh kỹ thuật số kia cho những người đó, cô ta đảm bảo đánh giá mức độ nguy hiểm của Lục Tân sẽ tăng lên tám mươi phần trăm.
Thậm chí là chín mươi phần trăm!
Nhưng Trần Tinh cảm thấy lựa chọn của cô ta không sai.
Những chướng ngại trên con đường tái tạo nền văn minh đã vượt quá sức tưởng tượng.
Những công ty khai thác bừng bừng dã tâm, giáo hội khoa học kỹ thuật, đoàn kỵ sĩ dạo chơi giữa vùng hoang dã…
Trong những người đó vẫn có giấu đám người quái vật tinh thần…
Tất cả những nguyên tố không ổn định này có thể mang đến sự uy hiếp cực kỳ đáng sợ cho thành Cao Tường bất cứ lúc nào!
Mà dựa vào quân đội Thanh Cảng, thì không thể nào chống đỡ nổi…
…
…
Dưới tình huống không sử dụng năng lực, thuyết phục một người là vô cùng khó khăn, thuyết phục một đám người lại càng khó hơn.
Cho nên Trần Tinh không có ý định thuyết phục bọn họ, cô ta chỉ làm điều mà mình cho rằng nên làm.
Từ đầu đến cuối cô ta luôn có niềm tin vững chắc: Vấn đề mà Thanh Cảng đang gặp lúc này không phải là lựa chọn ai, mà là không có lựa chọn khác!
Chỉ có kẻ điên mới có thể chống lại quái vật!