Lục Tân bừng tỉnh, có hơi không thích cha anh tính toán so đo như vậy. Người một nhà chung sống cùng này, suy nghĩ lại thấp như vậy. Nhưng dù sao bây giờ anh cũng muốn cầu cạnh cha, không thể làm gì ngoài việc tiếp tục khuyên nhủ ông: “Thật ra thì cha không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy đâu, dù sao lực lượng của cha bây giờ cũng đủ dùng. Sau lần đối đầu với người cầm kiếm kia mới biết, hóa ra tài sản của cha nhiều như vậy…” Vừa nói, vừa quay đầu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.