“Anh ơi anh ơi, anh mau nhìn xem, cái tên mập mạp kia thật là ngốc....”
Em gái đang đùa, bỗng nhiên chỉ vào một tên mập mạp đang đứng ngủ ở cách đó không xa, còn chảy cả nước miếng, rồi cười với Lục Tân.
“Đừng nói chuyện với anh…”
Lục Tân vẫn ép buộc mình chăm chú nhìn vào cặp chân của cô gái xinh đẹp kia, trong kẽ răng phát ra một tiếng nói khó nhận ra được.
“Ở bên ngoài anh không thể nhìn em, càng không thể nói chuyện với em, sẽ bị cho là tâm thần đó…”
“Hứ, nhàm chán!”
Em gái cố ý trêu chọc Lục Tân, thấy anh không mắc mưu thì thấy có chút nhàm chán.
“Vậy tự anh cẩn thận, nơi anh đến lần này có vấn đề đó!”
Cô nói xong, còn không đợi Lục Tân hỏi tiếp đã cười khanh khách, chợt thuận theo toa xe phía trước bò đến, lúc đi ngang qua cái tên mập mạp đang đứng ngủ ấy, cô bỗng nhiên dùng tay bấm một cái lên mặt tên mập mạp, sau đó bò vào nơi xa biến mất không còn tăm hơi.
Tên mập kia đột nhiên bừng tỉnh, hét lớn: “Ai đang sờ tôi?”
Người chung quanh thấy một mét chung quanh tên mập mạp hoàn toàn không có ai, ánh mắt cổ quái.
Lục Tân cũng gia nhập vào đám người đang vây xem, ném cho tên mập một cái nhìn giống hệt như nhìn tên điên.
…
…
Lúc xuống xe, Lục Tân phát hiện nơi đây đã gần đến ngoài bức tường.
Kiến trúc xây dựng nơi này đều đã trở nên có chút cũ nát, có thể nhìn thấy bức tường thành cao hơn mười mét kia đổ bóng râm thật sâu trên kiến trúc, mặc dù trải qua ba mươi năm phần lớn những tên bệnh hoạn bập bềnh ở bên ngoài tường thành đã được xử lí, nhưng người ở trong thành vẫn không dám khinh thường, công việc quản lí thành phố quan trọng hằng năm đều là tiếp tục gia cố, tu sửa mấy bức tường thành cao lớn này.
Lúc đi đến quán café ở góc phố, anh phát hiện quang cảnh nơi đây rất âm u.
Trong những tòa lầu và nhà trệt cũ kĩ ở chung quanh gần như cũng đã trống không, không còn nhìn thấy nửa cái bóng.
Trước cửa có không ít rác rưởi, dường như là bị gió thổi tới, cũng không biết đã bao lâu không có người quét dọn qua.
Đến gần nơi này cũng không biết vì sao mà lại có một cảm giác rất đè nén.
Lục Tân vô thức không thích nơi này, nhưng đã đồng ý với chủ nhiệm, nên vẫn cầm túi văn kiện đi vào.
…
…
“Quan sát viên số mười ba đã tiến vào khu vực mục tiêu!”
Ở trên tòa nhà cao tầng cách không xa nơi đây, khoảng mười nhân viên quan sát đã bố trí đủ loại máy móc, quanh tòa lầu còn có một số súng ống đã lên nòng, chiến sĩ võ trang đầy đủ núp trong bóng tối, khẩn trương làm trở ngại hết thảy chung quanh.
Cô gái tóc ngắn kia cũng là nhân viên đang làm việc trong đó, trong tay cô đang cầm một phần văn kiện, phía trên là dòng chữ in màu đen:
“Dấu hiệu mục tiêu: Quán café ở góc phố!”
“Mục đích hành động: Kiểm tra tiềm năng và năng lực cụ thể để trở thành thầy tinh thần của quan sát viên số mười ba!”
“Nguy hiểm tiềm tàng: Quán café đã xác nhận là khu vực ô nhiễm tinh thần cấp độ một.”
Biểu hiện cụ thể là:
Người đến gần quán café sẽ không kìm được mà bị nó hấp dẫn đi vào.
Người từng bước vào quán café sẽ chết trong vòng ba đến năm ngày, nguyên nhân chết đi đa số do tự sát.
Theo phân tích, nhận được ô nhiễm trong quán café sẽ cứ thế mà sinh ra cảm xúc uất ức nghiêm trọng!
“…”
Cô buông văn kiện trong tay xuống, hỏi người bên cạnh: “Đã chuẩn bị xong chi viện dự bị chưa?”
Nhân viên công tác gật đầu, chỉ một cái về căn phòng cách vách.
Thông qua vách kính ngăn giữa hai phòng, có thể nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mặc váy hiện đại, giống con rối ngồi ở chỗ đó.
…
…
Lúc Lục Tân bước vào quán café, cũng cảm nhận được một loại cảm giác ấm áp mà náo nhiệt.
Đường đi và nhà ở bên ngoài đều trống rỗng, một mảnh quạnh quẽ.
Nhưng trong quán café này lại ngồi đầy người, thậm chí còn có một loại cảm giác người đông như mắc cửi nữa.
Trên mặt tất cả mọi người đều mang theo nụ cười, có người cúi đầu thân mật trò chuyện, có người ngồi một mình bên cửa sổ, vừa uống café vừa đọc một quyển sách, có người híp mắt, chuyên tâm hưởng thụ một chiếc bánh sandwich thơm ngon, trong tiệm cất lên một bản nhạc cũ mà thư giãn, ánh nắng từ ngoài cửa sổ rọi vào khiến cho người ta lâm vào hoảng hốt, dường như quay về cái thế giới trước biến cố mặt trăng máu kia vậy...
Lục Tân xuyên qua đám người đi tới trước quầy bar, nhẹ gật đầu với nhân viên phục vụ đeo tạp dề tinh tế ở đằng sau quầy bar.
“Có người bảo tôi đưa phần văn kiện này đến!”
Chủ nhiệm không nói cụ thể là đưa cho ai, cho nên đưa chắc là được cho quầy bar thì được rồi.
“Cảm ơn!”
Nhân viên phục vụ không hề để ý gì, chỉ là cười đền đáp, sau đó rót một ly café đẩy đến trước mặt Lục Tân.
“Đây…”
Lục Tân muốn nói rằng mình không định ở lại uống café.
Có điều mùi café này dường như rất thơm, hoàn toàn khác với café rẻ tiền mình uống trong công ty.
“Chuyến đi này vất vả rồi, đây là tôi mời anh!”
Nhân viên phục vụ kia cười, mang trên mặt một ý tốt khiến người ta cảm vô cùng dễ chịu.
Tim Lục Tân hơi chậm lại, trái lại không thể nào thốt nên lời từ chối.
Sau đó cũng vào lúc này, ánh mắt của anh hơi đờ ra.
Phía sau chiếc tạp dề tinh xảo của nhân viên phục vụ bỗng nhiên vươn ra một xúc tu thô to xấu xí, chậm rãi duỗi đến trước mặt Lục Tân, da thịt ở chóp xúc tu kia dần nứt ra, bỗng nhiên có một viên màu đen lớn bằng tiền xu thân mềm trượt vào trong café, Lục Tân cúi đầu nhìn lại, viên thân mềm kia thoạt nhìn giống như một cái trứng, lại vừa giống một con mắt, con mắt màu đen ở trong ly nhìn anh.
Trong nháy mắt, café trở nên càng thơm hơn, mỗi một giọt đều có sức hấp dẫn kinh người.
Nhân viên phục vụ cũng cười thân thiết hơn, nhẹ nhàng đẩy café đến trước mặt Lục Tân, ra hiệu anh hãy dùng.
“Không cần, cảm ơn!”
Lục Tân khách sáo từ chối, giống như là không phát hiện gì cả, quay người đi ra ngoài.
Lúc đi đến cửa, anh quay đầu nhìn lại.
Liền thấy toàn bộ người trong tiệm đều ngừng động tác của mình lại, cùng nhau ngây ra như khúc gỗ mà nhìn anh.
Anh vội vàng xoay người, thân thể trở nên cứng đờ, càng chạy càng nhanh.