Nhớ lại một màn quỷ dị kia, trong nháy mắt, trong lòng Lục Tân lóe đến một khả năng khó có thể tưởng tượng được. Sau một khắc, bên tai anh lại vang lên giọng phẫn nộ, bực tức của cha: “Loại chó mèo gì cũng có thể đến đây, ra oai, tỏ uy phong hay sao?” Cùng lúc đó, chiếc bóng phía sau giống như một dòng nước lũ thật lớn, nghiền nát ba người bọn họ. Lục Tân cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ, không ngăn cản cha tức giận. Anh đã không còn là người...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.