"Anh... sao lại không nói gì?" Phó chủ tịch Tiêu nói một mình một lúc, nhưng không nghe thấy câu trả lời của Lục Tân. Ngẩng đầu nhìn thì thấy Lục Tân nhíu mày, dáng vẻ như có điều suy nghĩ, anh ta hoảng sợ nói: "Tôi không còn có thể cứu được sao?" "Hở?" Lục Tân giật mình, lắc đầu nói: "Không có, tôi đang nghĩ đến chuyện khác." Phó chủ tịch Tiêu nhìn anh với vẻ mặt đầy khẩn cầu: "Anh nói, anh có kinh nghiệm xử lý loại chuyện này, vậy thì..." Lục Tân suy nghĩ một...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.