Mục lục
Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Loại bệnh tinh thần này cũng sẽ truyền nhiễm sao?"

Lục Tân nghe Trần Tinh nói, nghĩ đến tình trạng của mình, tâm tư đột nhiên dao động.

"Không sai, đây chính là nguồn gốc của định nghĩa 'lây nhiễm' này!"

"Xem ra nguồn lây nhiễm khác nhau dẫn tới triệu chứng bị lây nhiễm cũng khác nhau, nhưng mỗi người đều vô cùng đáng sợ, rất khó giải quyết. Nhìn bề ngoài, có lẽ bọn họ không khác gì người thường, nhưng bên trong lại xuất hiện sự thay đổi không thể đảo ngược. Quan trọng hơn chính là bọn họ không giống với những kẻ điên bên ngoài bức tường, bọn họ lại cùng chung sống với chúng ta, chẳng biết sẽ bùng phát và lây nhiễm cho những người xung quanh vào lúc nào!"

Trần Tinh gật đầu, chậm rãi giải thích: "Lại giống như những người mà anh vừa nhìn thấy trong quán cà phê này!"

"Chúng tôi không có cách nào xác định được thời gian biến dị ban đầu của quái vật tinh thần trong quán cà phê góc đường. Lúc chúng tôi phát hiện ra hắn, đã có mười lăm người bị hắn lây nhiễm mà sinh ra cảm xúc trầm cảm cực đoan, lựa chọn tự sát. Cũng vì những người này tự sát, chúng tôi mới phát hiện ra sự tồn tại của con quái vật này. Chỉ là lúc chúng tôi tìm được hắn, đã có ba mươi bảy người bị lây nhiễm sâu!"

"Ba mươi bảy người này chính là người bị lây nhiễm nghiêm trọng. Nếu để cho bọn họ làm kiểm tra sức khỏe, sẽ phát hiện ra tất cả các chỉ số sức khỏe của bọn họ đều bình thường, nhưng nếu làm đánh giá tâm lý, sẽ phát hiện ra bọn họ đều đã bị tổn thương nghiêm trọng đến mức không thể chữa trị được. Bọn họ còn sống, nhưng trên thực tế lại khác hẳn với người bình thường. Cho nên chúng tôi cũng chỉ có thể phong tỏa khu phố này, để tránh cho bọn họ lại lây sang người khác!"

Lục Tân nghe, trong lòng hơi hoảng sợ: "Vậy kết quả của những người này là..."

"Chết!"

Trần Tinh khẽ nói: "Nếu chỉ bị lây nhiễm ở mức độ thấp, bọn họ sẽ rơi vào trạng thái trầm cảm, có đôi lúc thậm chí có thể phát hiện ra bản thân không ổn. Cho dù nhiễm độc ở mức độ này có tỉ lệ tử vong rất cao, nhưng dù sao vẫn còn cơ hội chữa trị được. Mà những người trước mắt này, bọn họ tiếp xúc quá sâu với quái vật, đã hoàn toàn mất đi ý thức của bản thân mình, cho nên không có khả năng chữa trị và cần phải..."

"Trong kế hoạch, bọn họ đều là mục tiêu bị loại bỏ!"

"..."

Lục Tân nghe đến đây, vẫn không khỏi giật mình nói: "Giết quái vật kia cũng không được sao?"

"Loại bỏ nguồn lây nhiễm không có nghĩa là lập tức chữa trị được cho người bị lây nhiễm."

Trần Tinh bất chợt khựng lại, sau đó nhìn về phía Lục Tân nói: "Quái vật tinh thần chỉ là nguồn lây nhiễm, tất cả những người hoặc vật bị lây nhiễm khác đều có nguy cơ lây nhiễm. Kẻ bị anh giết chết trong ga tàu điện ngầm lúc trước chính là nguyên thể của nguồn lây nhiễm. Mà sau khi hắn chết, những người bị lây nhiễm sâu sẽ chạy loạn khắp nơi. Chỉ cần có một người chạy thoát, vẫn có khả năng phát triển trở thành nguồn lây nhiễm mới!"

"Tới lúc đó, sự lây nhiễm vẫn tồn tại, cũng chẳng khác nào con quái vật tinh thần kia vẫn không chết!"

Trần Tinh mỉm cười, nói: "Nhưng anh yên tâm, cư dân xung quanh đã được chuyển đi hết từ lâu. Hơn nữa, chúng tôi đã bố trí rất nhiều lực lượng vũ trang canh giữ ở từng con đường giao thông quan trọng, sẽ không có một người bị lây nhiễm sâu nào chạy thoát được. So với bản thể quái vật tinh thần, sức lực của bọn họ sẽ nhỏ hơn rất nhiều, vẫn có thể bị vũ khí nóng bình thường giết chết, cũng không dễ dàng lây nhiễm cho người khác như vậy."

"..."

Lúc này, Lục Tân mới hiểu được vì sao sau khi nhân viên của quán cà phê chết, các "khách hàng" khác mới chợt nhớ tới chuyện chạy trốn.

Chẳng lẽ con quái vật tinh thần kia ý thức được hắn chắc chắn phải chết, mới bảo những người bị lây nhiễm khác chạy trốn ra ngoài, chuẩn bị sống lại lần nữa?

Nếu vậy, vì sao nó không trực tiếp giữ một người bị lây nhiễm ở bên ngoài, giúp mình sống lại bất cứ lúc nào?

"Trí thông minh của quái vật tinh thần cấp một không cao như vậy!"

Trần Tinh dường như biết anh muốn hỏi gì, mỉm cười giải thích: "Bọn họ chỉ biết lây nhiễm cho người khác theo bản năng, mà người bị lây nhiễm ở mức độ nặng cũng sẽ vô thức tập trung ở bên cạnh hắn, lại giống như một chỉnh thể bị ý thức của hắn chi phối. Cho đến khi bản thể bị giết chết, bởi vì mất đi ảnh hưởng của chủ thể, bọn họ mới sinh ra ý thức tự chủ nhất định, nhưng bình thường lúc này đã quá muộn rồi."

"Hóa ra là vậy!"

Lục Tân khẽ gật đầu. Anh chậm rãi ổn định lại cảm xúc của mình, vẫn không nhịn được hỏi vấn đề mà mình muốn biết:

"Nếu nguy hiểm như vậy, cô… cô bố trí cho tôi vào trong, sẽ không sợ tôi cũng bị... lây nhiễm à?"

"..."

Trần Tinh cũng không hề bất ngờ khi đối mặt với vấn đề này, thậm chí còn vô cùng kinh ngạc vì tới tận lúc này Lục Tân mới hỏi.

"Anh sẽ không bị lây nhiễm!"

Cô ta bóp tắt điếu thuốc lá trong tay, nhìn Lục Tân nói: "Hoặc nói là anh đã bị lây nhiễm!"

Ánh mắt Lục Tân lập tức trở nên mờ mịt: "Cái gì?"

"Cuộc kiểm tra đánh giá của chúng tôi không phải là đưa anh đi chết, mà có hai mục đích!"

Trần Tinh cẩn thận trả lời: "Một là để xác định năng lực của anh. Hai là xem anh có thể mất khống chế không!"

"Sự kiện mặt trăng máu dẫn tới biến dị trên phương diện tinh thần!"

"Mà phương diện tinh thần biến dị lại dẫn đến hai loại hậu quả. Một là quái vật tinh thần xuất hiện, bọn họ không có cách nào kiểm soát được lực lượng tinh thần của mình, sẽ ảnh hưởng tới mọi người xung quanh, sẽ gây uy hiếp cực lớn cho con người may mắn còn sống sót trên thế giới bây giờ."

"Loại hậu quả thứ hai chính là xuất hiện người nắm giữ lực lượng tinh thần biến dị, nắm giữ năng lực tinh thần!"

"..."

Cô ta nói xong, cầm tài liệu tới và lật qua một trang, đẩy tới trước mặt Lục Tân.

Lục Tân thấy phía đó là một đống những số liệu phức tạp và đánh giá các loại công việc vân vân. Lúc anh liếc qua đã thấy nhức đầu, chỉ có thể nhìn thấy được trên đó có các tin tức như ảnh, địa chỉ, tuổi của anh và chữ "hệ con nhện" rất lớn.

...

...

Trần Tinh lại châm một điếu thuốc, giơ tay xua đi khói thuốc mù mịt trước mặt mình, nói: "Anh chính là người tinh thần biến dị!"

"Trong phân tích năng lực có sẵn của anh, loại năng lực thứ nhất chính là dùng tinh thần khống chế chính xác đối với cơ thể!"

"Sau sự kiện mặt trăng máu, tinh thần của một vài người càng lúc càng trở nên mạnh mẽ hơn, có lực tinh thần mạnh có thể khống chế cơ thể tốt hơn, thậm chí có thể khống chế đến từng cơ bắp, xương cốt trên cơ thể. Đây là một loại năng lực đặc biệt đáng sợ!"

"Trước sự kiện mặt trăng máu, vận động viên giỏi nhất trên thế giới chỉ có thể khống chế khoảng 10% đối với cơ thể!"

"Nhưng bây giờ, người có thể khống chế cơ thể tốt hơn đã càng lúc càng nhiều rồi!"

"Trong tổ hành động của chúng tôi có một người có biệt hiệu là 'Thằn Lằn', năng lực khống chế cơ thể của anh ta đã đạt đến 80%. Điều này khiến cho anh ta nắm giữ sức lực mà người bình thường khó có thể tưởng tượng được. Anh ta có thể tránh được đạn, cũng có thể khống chế gần như hoàn mỹ các loại súng ống. Anh ta có thể xuyên qua lỗ thủng chỉ nhỏ bằng chén trà, cũng có thể leo trên tường giống như không cần để ý tới trọng lực vậy!"

"..."

"Sau khi chúng tôi quan sát, nhận thấy anh cũng nắm giữ năng lực tương tự!"

Trần Tinh giải thích rồi chỉ về phía một phần nội dung trong đó, nói với Lục Tân: "Chúng tôi gọi loại năng lực này là hệ con nhện, là có thể khống chế chính xác cơ bắp của bản thân giống như con nhện vậy, tốc độ và phản ứng tăng lên, làm được chuyện mà người bình thường không làm được!"

"Có loại năng lực này, năng lực ứng phó với nguy cơ và sự kỳ lạ của các anh sẽ được tăng cường đáng kể!"

"Mà các anh đều là người tinh thần biến dị, cũng thường dễ phát hiện ra quái vật tinh thần hơn, cũng dễ thoát khỏi nguy hiểm hơn!"

Cô ta nói xong, lại nghiêm túc nhìn về phía Lục Tân rồi nói tiếp: "Cho nên, anh rất thích hợp để làm công tác dọn dẹp lây nhiễm!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK