Lúc đi ra khỏi cô nhi viện đã là tám chín giờ đêm. Ở thành phố vệ tinh, ngoại trừ những nơi sa đoạ mà Bích Hổ thường hay đến kia, thì lúc tám chín giờ cũng đã vô cùng quạnh quẽ rồi. Giữa đường phố yên lặng chỉ có ánh sáng đèn đường lẳng lặng sáng soi từng mảng từng mảng tối tăm. Đi trên đường phố thế này, gần như có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của mình. Phảng phất như thế giới này chỉ còn lại một mình mình, chỉ là ngẫu nhiên trên đường...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.