Oa Oa ngồi đối diện Lục Tân im lặng không nói gì. Cô bé vẫn không thích nói chuyện, nhưng biểu cảm của cô bé đã sinh động hơn trước. Lục Tân không tiện nói đó là bi thương, hay là một cảm giác cảm động, anh chỉ có thể nhạy bén nhận thấy ánh mắt luôn trong suốt thấy đáy của Oa Oa đã nhiều hơn một chút gì đó so với trước kia, có lẽ là ánh sáng, cũng có lẽ là thứ gì đó càng phức tạp hơn, thứ này đã làm đôi mắt tuy lớn như...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.